Bạn đang đọc:[18+] Quỷ Súc Ca Ca, Mềm Manh MuộiChương 4

"Khanh khách*."

 

(*) Cười khúc khích

 

Phương Tử Ngôn nhíu mày sửa sai nói, "Không phải là khanh khách, là anh trai, em là heo à?"

 

Bé Hân Ngữ sún hai răng cửa, giọng nói còn ngọng chưa rõ ràng lắm, hướng về anh trai cười hề hề, lộ ra khuôn mặt ngây ngốc.

 

"Khuya như vậy còn gõ cửa phòng anh làm gì, bảo mẫu chẳng phải ở kế bên vách sao?"

 

Bé Hân Ngữ đem khuôn mặt trái táo úp vào gối dụi dụi, nói thật nhỏ "Ngẫu bò*."

 

(*) Chợt bò: 偶 ngẫu = chợt; ngẫu nhiên 爬 leo.

 

Phương Tử Ngôn rất nhanh đoán ra ý của cô bé, không vui nói "Bò? Em nói là sợ đi, vậy tìm anh làm cái gì?"

 

Bé Hân Ngữ tự đi vào phòng anh trai, rón rén bò lên giường, nhu thuận kéo chăn đắp cho bản thân, giọng nói ngọt ngào trả lời anh trai.

 

"Anh, em muốn ngủ chung với anh."

 

"Không được, nhanh về phòng của em đi." Phương Tử Ngôn bước nhanh về phía trước, lôi cánh tay của em gái, kéo xuống giường.

 

Tay của bé Hân Ngữ bị anh trai nắm chặt, oa oa khóc lớn, Phương Tử Ngôn sợ nhất là nước mắt của em gái, bất đắc dĩ khuyên nhủ, "Được, em có thể ngủ lại đây, thế nhưng mà không thể đắp chung chăn với anh."

 

"Vâng ạ." Bé Hân Ngữ liên tục gật đầu, trong bụng lại trống rỗng đáng thương nói, "Khanh khách, ngẫu đói bụng."

 

"Ngày hôm nay không ăn cơm sao, dưới lầu có tủ lạnh."

 

"Ngẫu sợ sợ…" Bé Hân Ngữ lắc đầu.

 

Phương Tử Ngôn bất đắc dĩ nói "Được rồi, anh dẫn em đi."

 

Hai đứa bé tay trong tay bước xuống tầng dưới, phát hiện trong phòng đèn còn sáng, từ bên trong truyền ra âm thanh quỷ dị giống như tiếng kêu thảm thiết thống khổ của người con gái, kèm theo tiếng va đập bạch bạch.

 

Cửa phòng che đậy lộ ra tia sáng còn phảng phất tràn ra hương vị kỳ lạ, hai anh em tò mò hướng phòng bếp nhìn vào, chỉ thấy người con gái trần truồng nằm úp trên tủ bát, đưa lưng về phía người đàn ông để trần nửa trên, chân hai người chặt chẽ dính với nhau cùng một chỗ, mơ hồ có thể thấy một cây gậy to lớn đen thùi thâm nhập phía dưới của cô gái.

 

Người đàn ông ra sức va đập vào cặp mông to, hai luồng vú phía trước theo lực đẩy đẩy lên không ngừng.

 

"A a a… Mạnh hơn chút nữa… sâu hơn một chút… chưa đủ a..." Cô gái vừa thống khổ lại vừa vui sướng van xin.

 

Đúng là dâm đãng, bị mấy trăm đứa chơi qua rồi? Muốn cây gậy to của ông đây đúng hay không, toàn bộ nhồi vào cái động dâm đãng này."

 

Tên đàn ông cười gian, hướng bờ mông cô gái tát mạnh, hạ thân càng ra sức cày cấy.

 

Cô gái cúi đầu rên rỉ, đột nhiên toàn thân co quắp một trận, giữa hai chân chảy ra dịch trong suốt, nằm yên trên tủ bát không còn hơi sức, cô gái nhắm mắt tận hưởng, rốt cuộc quay đầu về phía cửa phòng bếp, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng, rõ ràng chính là vị bảo mẫu trẻ tuổi…

 

Lúc này Phương Tử Ngôn đã có thể hiểu làm tình là cái gì, nhìn thấy hai người trong bếp đang giao hoan, liền giơ tay bịt mắt Phương Hân Ngữ lại.

 

"Anh, bọn họ đang làm cái gì thế?"

 

Bé Hân Ngữ tò mò thắc mắc hỏi, kết quả làm hai người ở trong bếp giật mình.

 

Người đàn ông lớn tiếng quát, "Ai đứng ở đó?"

 

Cô bảo mẫu trẻ tuổi nói, "Chắc là hai đứa nhóc xấu xa."

 

"Con của vị chủ nhân khu nhà cao cấp này sao?"

 

Cô bảo mẫu trẻ ngạo mạn vuốt vuốt mái tóc "Hiện tại trong nhà này em làm chủ."

 

"Ha ha, vậy anh là tình nhân của em, đây chẳng phải cũng là chủ căn nhà này."

 

"Hừ, anh đừng đắc ý vội..."

 

Phương Tử Ngôn lôi kéo bé Hân Ngữ trở về phòng, nghiêm mặt hỏi bé, "Cái bảo mẫu kia có cho em ăn cơm không?"

 

Bé Hân Ngữ cắn móng tay, ngây thơ lắc lắc đầu.

 

Sắc mặt Phương Tử Ngôn càng thêm ngưng trọng, trong con ngươi ẩn giấu tia lửa giận, từ trong lòng móc ra hộp bánh quy, xé mở đút vào miệng em gái.

 

Bé Hân Ngữ miệng đầy bánh quy, lời nói phát ra càng khó hiểu "Anh, cái này từ chỗ nào mà có?"

 

"Vừa bước lên lầu thì thấy trên bàn có hộp bánh, tiện tay cầm theo cho em ăn."

 

Hai mắt Bé Hân Ngữ loé sáng nhìn Phương Tử Ngôn "Anh đối với em là tốt nhất."

 

Ở độ tuổi này các bé trai đều rất kiêu ngạo, Phương Tử Ngôn cũng không ngoại lệ, anh ghét bỏ xoa bóp hai má của Hân Ngữ nói " Anh cũng rất thích khi dễ em, ăn xong rồi cút nhanh lên giường ngủ "

 

Bé Hân Ngữ nghe lời ăn bánh xong, ngoan ngoãn bò lên giường, kéo chăn đắp lại. Giường của Phương Tử Ngôn là giường đôi, đặc biệt rộng lớn nên anh cố gắng cách Hân Ngữ một khoảng rất xa.

 

Nhưng nằm một hồi lại cảm thấy thân thể ấm áp nhỏ bé nhích dần tới, Phương Tử Ngôn cảnh giác nói:

 

"Em lăn sang đây làm gì?"

 

"Anh, em muốn hỏi một vấn đề, dì cùng chú dính mông vào nhau làm cái gì?"

 

Bé Hân Ngữ nhỏ tuổi ngây thơ, lời nói làm anh trai lúng túng không thôi.

 

Phương Tử Ngôn im lặng một hồi lâu, rồi lên tiếng

 

"Hai người đó làm chuyện ân ái, trưởng thành mới được làm."

 

"Em cùng anh khi trưởng thành có thể làm không?"

 

Phương Tử Ngôn cả kinh, nổi giận nói, "Không thể, ngủ đi."

 

Bé Hân Ngữ không nói thêm gì, chỉ chốc lát liền ngủ say, đêm khuya tịch mịch chỉ mình Phương Tử Ngôn thao thức, trong đầu cậu không ngừng hiện lên quan cảnh ở phòng bếp, lông tơ xanh đen xuyên qua khe thịt đỏ hồng, cặp mông tuyết trắng, còn những âm thanh va chạm, tiếng rên rĩ. Mà bé Hân Ngữ vẫn đang kề sát anh trai thương yêu nhất say giấc nồng, không biết bản thân rơi vào cặp mắt nóng rực của anh trai, thân thể bé mềm mại nhỏ nhắn dụ dỗ Phương Tử Ngôn muốn đưa tay vuốt ve, cậu nghĩ tới dáng vẻ hồn nhiên lúc em gái ăn bánh, lè lưỡi liếm vòng quanh đôi môi.

 

Cậu cảm thấy dưới thân có cái gì đó cứng rắn phồng lớn lên, một cổ nóng rực chạy khắp toàn thân thiêu đốt mọi suy nghĩ của cậu, cuối cùng cậu phải áp chế xung động, cắn răng siết chăn thật chặt kéo lý trí quay trở về, ép mình tiến vào giấc ngủ.

 

Nhưng giấc mộng của cậu đâu còn thuần khiết hoàn mỹ nữa...

 

Ngày hôm sau Phương Tử Ngôn tỉnh lại, mặt đỏ như tôm luộc, đứng dậy tay để dưới đệm giường.

 

"Anh hai buổi sáng tốt lành!"

 

Bé Hân Ngữ duỗi người yếu ớt nói, tay bé đột nhiên chạm đến lớp đệm, kinh hải ngồi bật dậy.

 

"Em đái dầm?" Phương Tử Ngôn trừng mắt nhìn em gái, lời nói có chút tức giận.

 

"Không có, em không có..." Bé Hân Ngữ khoát tay, vô lực giải thích.

 

"Vậy thì sao đệm ướt, trời sáng rồi, trở về phòng của em đi."

 

Phương Tử Ngôn mở cửa phòng, đem bé đẩy ra ngoài, gõ lên chiếc mũi nhỏ khả ái của em gái, cảnh cáo nói "Sau này đừng ngủ với anh, vua đái dầm."

 

Cửa đóng lại xong, bên ngoài truyền đến tiếng oa oa khóc lớn, Phương Tử Ngôn nghe đến khó chịu cả người, vừa muốn mở cửa ra an ủi em gái, bé Hân Ngữ đã lau nước mắt trở về phòng mình.

 

Phương Tử Ngôn thở dài, nhìn vết tích ướt nhẹp trên giường, trong lòng ảo não không thôi, tại sao làm ra cái loại mộng tinh này, đối tượng còn là em gái của mình.

 

Cái giường này nhìn đã không còn đơn thuần, vết tích đó không phải chỉ giặt đi là có thể sạch được...

Bạn đang đọc:[18+] Quỷ Súc Ca Ca, Mềm Manh MuộiChương 4
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.