Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 8

“Nhị nương, mẫu thân, xem con có kẹo hình thú này!” A Bảo kéo váy Hàn Y Tuyết khoe cây kẹo trên tay.

 

Hàn Y Tuyết nhìn cây kẹo trên tay A Bảo, ngồi xuống hỏi nó “Ai đưa cho con vậy?”

 

“Là vị ca ca đằng kia ạ!”

 

Theo chỉ tay của A Bảo, Hàn Y Tuyết và Lam Phi Hồng trông thấy một nam tử vận một thân bạch y, phong thái tao nhã, diện mạo thanh cao, nổi bật giữa đám đông.

 

Thấy ba người nhìn mình, vị nam tử từ từ tiến lại gần, chấp tay hành lễ “Chúng ta lại gặp nhau!”

 

Lam Phi Hồng liếc nhìn Hàn Y Tuyết. Nàng chưa từng gặp qua nam tử có khí chất thanh tao thế này bao giờ. Vậy người mà y chào chỉ có thể là Hàn Y Tuyết.

 

“Ta có quen biết công tử?” Hàn Y Tuyết nhíu mày, cố gắng lục lại trong trí nhớ xem mình đã từng nhìn thấy, gặp gỡ qua vị nam tử lạ mặt này chưa, nhưng không một chút ấn tượng.

 

“Lần trước, tại hạ gặp cô nương ở trước cổng chợ phía tây thành” Vị nam tử xa lạ nhẹ nhàng nhắc nhở.

 

Hàn Y Tuyết chớp mắt một cái. Sự cố lần trước nàng gần như quên hẳn, tâm trạng lúc đó đã không vui nên không kịp nhìn mặt người nam tử đã ra tay tương trợ. Thì ra đây là dung mạo của người đó.

 

Từ dáng dấp, phong thái đến nét mặt, mọi cái quy tụ trên cơ thể này khiến nàng liên tưởng đến mấy vị tiên nhân hoặc trích tiên. Hai mươi mốt năm qua, lần đầu tiên Hàn Y Tuyết mới trông thấy một nam nhân có khí chất đặc biệt, không phải đến từ hồng trần mà bước ra từ bức tranh tiên cảnh. Một nam nhân như vậy có thật ở trên đời sao? Hàn Y Tuyết thận trọng đánh giá, cảm thấy mình chỉ là một kỹ nữ thanh lâu mà y có thể nhớ mặt chỉ trong giây phút gặp gỡ thoáng qua ư.

 

“Muội quen vị công tử này?” Lam Phi Hồng thức tỉnh tiềm thức Hàn Y Tuyết.

 

Hàn Y Tuyết rũ mi mắt “Không quen! Chỉ tình cờ gặp qua một lần!” rồi lãnh đạm quay lưng cất bước như lần trước, dứt khoát chặt đứt mọi mối quan hệ “A Bảo, chúng ta đi nào!”

 

A Bảo nắm lấy bàn tay Hàn Y Tuyết, vừa đi vừa mút kẹo. Lam Phi Hồng trông thấy vị nam tử mãi dõi theo bóng lưng, trong ánh mắt không nén nổi tia hụt hẫng.

 

“Công tử chính là người lần trước giải nguy cho Tuyết muội?” Lam Phi Hồng hỏi chuyện.

 

“Việc nên làm, không có gì đáng nhắc tới” Vị nam tử khiêm tốn đối đáp.

 

“Thay mặt Tuyết muội, đa tạ công tử! Muội muội nhà ta trước giờ không quen tiếp xúc với người ngoài! Mong công tử đừng để bụng!”

 

“Tại hạ mới tới Nam Dương, chưa quen biết ai. Có duyên gặp được lệnh muội lần này là lần thứ hai. Dám hỏi danh tánh hai vị cô nương xưng hô thế nào?”

 

“Ta tên Lam Phi Hồng, muội ấy là Hàn Y Tuyết. Công tử là người từ đâu đến? Xưng hô thế nào?”

 

“Tại hạ họ Bạch tên Chân. Quê ở huyện An Hòa”

 

Nghe vị nam tử xưng tên nói họ trong lòng Lam Phi Hồng chấn động. [Hắn ta họ Bạch ư? Nhưng tại sao lại là người ở huyện An Hòa? Không lẽ chỉ là trùng hợp?]

 

Nhìn vị công tử tự xưng Bạch Chân không có lấy điểm nào giống Bạch Ngạn, xuất thân cũng không phải từ kinh thành, Lam Phi Hồng nhẹ cười “Bạch công tử, ta xin phép đi trước. Có duyên gặp lại sau!”

 

“Xin chờ một chút…” Bạch Chân vội lên tiếng giữ lại.

 

Lam Phi Hồng quay đầu, im lặng đợi chờ.

 

“Sau này…có thể tới đâu để tìm hai vị cô nương?” Bạch Chân gãi đầu thành khẩn hỏi.

 

Lam Phi Hồng quan sát dáng vẻ lúng túng, nét mặt hơi đỏ lên của chàng thư sinh, thầm cười khi lần đầu gặp vị nam tử vừa nhát vừa ngại ngùng trông rất mực đáng yêu. Nàng cất lời bông đùa.

 

“Công tử muốn tìm bọn ta thì tới Tú Uyển Lâu” Lam Phi Hồng vẫy tay chào, lần này rời đi thật.

 

Bạch Chân chỉ đưa mắt nhìn theo. Đã biết tên, đã biết nhà, muốn tìm nàng không còn khó nữa.

 

***

Vừa trở về Tú Uyển, Lam Phi Hồng thuật lại sự việc cho Hàn Y Tuyết.

 

“Tỷ nói… y tên Bạch Chân?” Hàn Y Tuyết ngỡ ngàng không khác gì Lam Phi Hồng.

 

“Phải, nhưng y lại nói mình đến từ huyện An Hòa” Lam Phi Hồng nhắc thêm chi tiết.

 

“Không phải từ Kinh Thương…vậy chắc chỉ là một người trùng họ thôi” Hàn Y Tuyết tự trấn an bản thân.

 

***

Đêm nay trong số những vị khách quen mặt tìm đến chốn thanh lâu, trước sảnh xuất hiện một nam tử trang phục không phải quần lụa áo gấm, nhưng vẫn toát lên một phong thái khiến người khác không thể không nhìn.

 

Vừa thấy khách nhân lạ mặt, Lộ Chi lập tức đon đả chào hỏi “Công tử lần đầu mới tới đây phải không?”

 

Bạch Chân khẽ gật đầu.

 

“Công tử muốn tới uống rượu giải sầu hay tìm một hồng nhân tâm sự?” Lộ Chi đi một vòng quanh người Bạch Chân, khăn tay lướt trên đầu vai y.

 

Bạch Chân né trái né phải tránh sự tiếp xúc của Lộ Chi, bối rối đáp “Tại hạ muốn đến tìm một người!”

 

Người tìm đến chốn trăng hoa này, ai mà không muốn đụng chạm, sờ mó nữ nhân. Vậy mà nam tử trẻ tuổi này bộ dạng rụt rè, nhút nhát thế kia còn dám tới đây để bị ăn thịt sao. Lộ Chi lộ ra ý cười thích thú.

 

“Ở đây có rất nhiều cô nương xinh đẹp, không biết công tử muốn tìm ai?”

 

“Chính là Hàn cô nương!”

 

“Hàn cô nương?” Lộ Chi lấy khăn tay che miệng, ánh mắt lão luyện đánh giá Bạch Chân “Ý công tử là Hàn Y Tuyết?”

 

“Phải, chính là cô nương ấy!” Bạch Chân gật đầu.

 

Lộ Chi cười rộ lên “Công tử mới đến chưa hiểu quy tắc của bổn lâu. Công tử có biết người mà công tử muốn gặp là ai không?”

 

Bạch Chân ngơ ngác lắc đầu.

 

“Hàn Y Tuyết chính là hoa khôi đầu bảng của Tú Uyển Lâu” Lộ Chi vừa nói vừa chỉ lên tấm bảng thết vàng, trên đó treo những tấm thẻ tên màu đỏ “Muốn gặp hoa khôi phải trả một phí rất cao và phải đợi chờ đến lượt”

 

“Vậy cần phải trả bao nhiêu?”

 

Nhìn dáng vẻ thư sinh, không có lấy mấy lạng thịt, ngoài phong thái không phải hạng phàm phu tục tử thì Lộ Chi khẳng định hắn chẳng có đủ tiền để chi ra. Nhưng nàng vẫn khách khí giơ lên một ngón tay.

 

“Một lượng bạc?”

 

Lộ Chi lắc ngón tay.

 

“Mười lượng bạc?”

 

Lộ Chi vừa lắc đầu vừa cười mỉa.

 

“Mama, ta thật sự không biết” Bạch Chân méo mặt.

“Một lượng vàng!”

 

“Một lượng vàng!” Bạch Chân lắp bắp.

 

“Phải, ta cũng không muốn khó dễ gì công tử. Công tử cũng đừng làm mất thời gian của ta. Còn nhiều người đang xếp hàng, muốn thế nào công tử quyết định nhanh cho” Lộ Chi tỏ thái độ khinh thường ra mặt.

 

Bạch Chân bắt đầu bối rối, sờ đầu gải tai “Tại hạ…tại hạ…”

 

Lộ Chi không muốn dư hơi thừa sức với những hạng tầm thường dù rằng vị nam tử trước mặt tư chất hơn người nhưng nếu không có tiền, mọi cái đều vô nghĩa.

 

“Công tử, ta khuyên người một câu. Con mắt dù có cao tới đâu cũng phải nhìn xem bản thân mình đang ở bậc nào. Coi như lần đầu ra mắt, ta mời công tử một bình rượu. Người cứ chọn một vị trí, ngồi uống rượu, thưởng thức những màn biểu diễn đặc sắc của đêm nay. Đảm bảo sẽ không khiến công tử thất vọng” Lộ Chi coi như vì chút nhan sắc kia mà mềm lòng.

 

Bạch Chân do dự một chút rồi lủi thủi tới một góc bàn khuất bóng, tự mình uống rượu giải sầu.

 

“Mama, mama, không hay rồi!” A Giác, thuộc hạ Lộ Chi vội vội vàng vàng.

 

“Có chuyện gì mà hớt hả thế kia?” Lộ Chi nhăn mặt khó chịu với tên thuộc hạ không biết điều, miệng oang oang như cháy nhà tới nơi.

 

“Mama, Hạ Thanh đột nhiên bị đau bụng không rõ nguyên nhân. Bây giờ không có ai phụ trách tấu đàn cho buổi diễn diễn”

 

“Cái gì?” Lộ Chi không khỏi lo lắng.

 

Hôm nay Hàn Y Tuyết và Lam Phi Hồng đều có đại nhân bao riêng, không thể để bọn họ thay thế. Cầm kỹ ở Tú Uyển ngoài Hàn Y Tuyết và Lam Phi Hồng chỉ có Hạ Thanh là có kỹ thuật tương đối tốt. Nếu thiếu nhạc kỹ thì vũ kỹ làm sao biểu diễn được.

 

“Mama, giờ phải làm sao đây? Thời gian sắp bắt đầu rồi?” A Giác sốt ruột nhắc nhở.

 

Lộ Chi đi qua đi lại, cắn móng tay suy tính.

 

“Mama, hình như người đang có điều gì lo lắng?”

 

Lộ Chi và A Giáo cùng nhìn về hướng âm thanh truyền tới.

 

“Công tử, chỉ là chút sự cố, ta đang tìm cách khắc phục”

 

Vị nam tử vừa rồi sao lại xuất hiện nữa. Lộ Chi đang rối bời, không có thời gian tán gẫu cùng y.

 

“Mama, có phải người đang thiếu một người đánh đàn cho buổi diễn tối nay”

 

Vị công tử này nghe lỏm cũng nhanh thật. Lộ Chi dòm Bạch Chân, không phải hắn biết đánh đàn đó chứ? Nếu biết thì chắc gì đủ khả năng mà trình diễn. Các tiết mục ở Tú Uyển không thể để một người tay mơ phá hỏng.

 

“Công tử, việc này người không cần bận tâm. Ta sẽ sắp xếp người khác thay thế”

 

“Nếu có người, mama không cần phải lo lắng nảy giờ?” Bạch Chân nở nụ cười nhẹ như không.

 

“Công tử, dù gì thì ta cũng không cần người” Lộ Chi tỏ rõ thái độ.

 

“Mama, tại hạ biết chút cầm nghệ. Để cảm tạ mama tối nay chiêu đãi, tại hạ xin góp chút sức lực” Bạch Chân vẫn nhẹ nhàng đối đáp.

 

“Công tử, buổi diễn này là việc làm ăn sống còn của bổn lâu. Ta không thể để bất kỳ bất trắc nào xảy ra” Lộ Chi tỏ thái độ nghiêm nghị.

 

“Mama, nếu người còn cách nào tốt hơn, tại hạ sẽ không nhiều lời nữa. Nếu người cần, tại hạ xin nguyện dốc sức, sẽ không khiến người thất vọng”

 

Lộ Chi nhìn Bạch Chân suy đoán. A Giác một bên thúc giục, khuyên nàng nên thử một lần. Lộ Chi chỉ còn nước nhắm mắt đưa chân. A Giác đưa Bạch Chân ra sau khán đài chuẩn bị.

 

Trên sân khấu xuất hiện một nam tử phong thái thanh tao, nhã nhặn. Gương mặt thuộc hàng cực phẩm, từng cử chỉ, động tác đều khiến những cô nương xung quanh xao xuyến, ngưỡng mộ không rời mắt. Nam tử ngồi xuống bên chiếc đàn cầm, ngón tay thon dài gảy lên từng nốt nhạc. Âm thanh vừa cất lên, cả không gian đều như ngưng đọng. Có thứ gì vừa ngân vang, vừa du dương, len lõi vào tâm hồn mọi người. Trong số những cầm sư mà Lộ Chi có dịp được nghe qua, người này phải dùng một từ “Tuyệt”. Từng ngón tay khéo léo, mềm mại kéo lên từng cung bậc cảm xúc, để lại trong lòng người nghe một sự sâu lắng khó tả.

 

Tiếng đàn lọt cả vào gian phòng nơi Hàn Y Tuyết và Lam Phi Hồng đang tiếp đãi các vị quan gia thế quyền. Hàn Y Tuyết nhịn không được muốn nhìn xem ai là người đang khẩy lên ca khúc diệu kỳ đến vậy. Nghe như âm thanh của thác nước rầm rì, lại vang vọng như núi rừng. Trái tim Hàn Y Tuyết ngỡ như gặp được tri kỷ, một lần muốn được hòa vào giai điệu kia mà tan chảy, hóa thành cơn gió.

 

Từ trên lầu cao, nhìn xuống khán đài, nam tử kia vừa lạ mặt vừa có chút ấn tượng khó phai.

 

“Sao y lại ở đây?” Lam Phi Hồng đứng bên cạnh Hàn Y Tuyết, vừa hứng thú vừa tò mò.

 

Cái người tên Bạch Chân kia tìm đến đây để làm gì? Hàn Y Tuyết siết lòng bàn tay, sao nàng có thể nghĩ y là tri kỷ khó gặp trong đời. Nàng không muốn nhìn thêm nữa, quay người vào trong. Trong lòng Lam Phi Hồng dâng lên một dự cảm lạ kỳ.

 

Buổi biễn diễn được tán thưởng rầm rộ còn hơn cả ngày thường. Lộ Chi hài lòng, vui vẻ ra mặt.

 

“Công tử, công tử, thật đa tạ người. Nếu không có công tử, hôm nay ta thật không biết phải xoay sở làm sao?” Lộ Chi lập tức thay đổi thái độ với Bạch Chân.

 

“Mama, một chút tài mọn, thật may không khiến mọi người chê cười” Bạch Chân khiêm tốn.

 

“Nào có! Nào có! Công tử quả là khiêm tốn! Người như công tử lần đầu ta mới gặp qua. Không biết công tử xưng hô thế nào?” Lộ Chi nhiệt tình bắt chuyện.

 

“Tại hạ tên Bạch Chân”

 

“À, Bạch công tử” Lại như chợt nhận ra điều gì, lắp bắp chỉ vào mặt y “ Bạch…Bạch…công tử họ Bạch ư?”

 

“Phải!”

 

“Công tử từ Kinh Thương tới sao?” Lộ Chi vội hỏi.

 

“Bạch mỗ từ huyện An Hòa tới”

 

“Huyện An Hòa!” [Không phải là Kinh Thương, làm sao lại có người họ Bạch tới tìm Tuyết nhi? Việc này thật kì quái!] Không khác gì Hàn Y Tuyết và Lam Phi Hồng, Lộ Chi vô cùng thắc mắc. Lộ Chi nhìn từ đầu đến chân Bạch Chân. Khuôn mặt, vóc dáng không hề giống vị kia. Chẳng lẽ chỉ là trùng họ thôi sao?

 

“Bạch mỗ vốn sống bằng nghề cầm sư, đi khắp sơn thủy đem tiếng đàn phục vụ cho những người muốn thưởng thức. Lần này đặt chân tới Nam Dương thành, vô tình quen biết cô nương Hàn Y Tuyết. Bạch mỗ muốn ở lại đây một thời gian nhưng chưa có chỗ dung thân” Bạch Chân bộc bạch.

 

Nghe lai lịch và hoàn cảnh của y, Lộ Chi liền đề nghị “Nếu hiện tại công tử chưa có chỗ dừng chân, có thể ở lại Tú Uyển Lâu. Nhân tiện nếu công tử không phiền, có thể làm cầm sư dạy bảo thêm cho các cô nương ở đây được không? Mọi chi phí ăn ở sẽ do bổn lâu lo liệu”

 

Bạch Chân mắt sáng rỡ “Mama nói thật chứ?”

 

“Một cầm sư như Bạch công tử chịu ở lại đây là vinh hạnh của bổn lâu. Người cứ yên tâm mà ở lại”

 

Bạch Chân không đòi hỏi gì hơn, cứ thế tiến nhập Tú Uyển Lâu làm cầm sư.

 

***

Từ ngày có vị cầm sư trẻ tuổi tài cao, kiến thức uyên bác, phong thái tao nhã, ôn nhu, các cô nương Tú Uyển Lâu cứ đứng ngồi không yên. Người nào cũng muốn chen chân để tiếp cận, một phần muốn theo học nghệ, chín phần chính là để nhìn ngắm và tạo thời cơ gần gũi.

 

Bạch Chân rất được ái mộ. Không chỉ thái độ nho nhã, lễ độ, đối xử nhã nhặn, mà ngoại hình, dáng dấp đều nổi bật hơn người. Thường ngày, ngoài thời gian dạy cầm cho các cô nương, Bạch Chân còn phụ giúp Lộ Chi ghi chép sổ sách, vẽ tranh thư pháp, viết bài quảng cáo. Nhờ có những chiêu bài mới lạ mà Tú Uyển Lâu thu hút quan khách trở lại như trước.

 

Mai Ý Loan, vị cô nương thứ hai trong bảng xếp hạng tứ đại hoa bảng, biểu diễn một vũ khúc theo điệu nhạc của Bạch Chân. Mai Ý Loan và Phàn Niệm Ngọc hiện là vũ kỹ xuất sắc nhất của Tú Uyển Lâu. Theo từng tiết tấu của đàn cầm, Mai Ý Loan thể hiện màn vũ đạo vô cùng uyển chuyển.

 

“Loan muội múa thật là đẹp”

 

“Điệu múa khổng tước quả nhiên chỉ có Loan muội là trình diễn giống nhất”

 

“Nhìn xem mỗi động tác đều hòa làm một với điệu nhạc của Bạch cầm sư”

 

“Hai người bọn họ, một tấu khúc một vũ đạo, làm người xem người nhìn như lạc vào chốn tiên bồng”

 

“Hai người lại trai tài gái sắc, kết hợp thành một đôi còn gì hoàn hảo hơn nữa”

 

Không ngớt lời tán thưởng, ái mộ của những người đang bu xung quanh xem Mai Ý Loan biểu diễn. Đến khi điệu nhạc cuối cùng dừng lại, tư thế Mai Ý Loan soạt chân thành đường thẳng, hai tay xòe rộng cánh quạt tạo thành đuôi công đang xòe ra. Hình ảnh lắng đọng trong ánh mắt mọi người. Tiếp theo hàng loạt tràn vỗ tay không dứt vang lên.

 

Chỉ là một buổi diễn tập lại khiến mọi người hào hứng, bàn tán xôn xao. Mai Ý Loan thướt tha bước đến chỗ Bạch Chân đang sửa dây đàn.

 

“Bạch đại ca, cảm ơn huynh đã đánh đàn cho muội” Mai Ý Loan mang theo một chén trà đưa cho Bạch Chân.

 

Giọng nói hết sức mềm mại, nhỏ nhẹ làm cho người nghe vô cùng thoải mái. Nụ cười như gió xuân, khuôn mặt tươi mát của thiếu nữ mười tám. Luận về tuổi tác, Mai Ý Loan trẻ hơn Hàn Y Tuyết. Luận về phong thái, Mai Ý Loan dịu dàng, ngọt ngào, không lãnh đạm, lạnh lùng như Hàn Y Tuyết. Mai Ý Loan có nhiều ưu điểm hơn Hàn Y Tuyết, nhưng luận về tư sắc và cốt cách, Hàn Y Tuyết không pha lẫn giống các nữ tử thanh lâu. Một điểm mà Mai Ý Loan không thể vượt qua được chính là nàng ta ngoài làm vũ kỹ còn là kỹ nữ. Đối với Hàn Y Tuyết, dù các vị quan khách có tiền có thế, chi ra bao nhiêu để chiều lòng mỹ nhân thì nàng vẫn nhất quyết bán nghệ không bán thân.

 

Bạch Chân đối với thái độ ân cần của Mai Ý Loan, chỉ nhẹ gật đầu rồi điềm đạm lên tiếng “Đây là việc Bạch mỗ nên làm. Ý Loan cô nương không cần câu nệ”

 

Thái độ vô cảm kia nếu là người khác nghe thấy sẽ biết khó mà rút lui, nhưng Mai Ý Loan vẫn thản nhiên tươi cười “Bạch đại ca, dù gì huynh đã vất vả nhiều rồi, uống chén trà giải nhiệt”

 

“Thật ngại quá! Giờ Bạch mỗ phải luyện cho các vị cô nương khác, mong Ý Loan cô nương thông cảm”

 

Lại thêm một lời khước từ. Mai Ý Loan muốn tìm cơ hội nói thêm mấy câu nhưng mọi người đang chờ đợi Bạch Chân, sau lưng nàng bắt đầu lên tiếng.

 

“Ý Loan muội muội, bọn tỷ đang đợi Bạch cầm sư chỉ dạy! Muội có thể nhường một chút không?”

 

Môi Mai Ý Loan dương lên nụ cười, ánh mắt nhìn Hạ Thanh đầy khiêu khích “Hạ Thanh tỷ tỷ không cần vội vàng như vậy. Bạch đại ca vẫn ở đây, không có bỏ chạy đi đâu mà tỷ lo lắng làm gì”

 

Trước mặt Bạch Chân, mấy màn đấu mồm diễn ra vô cùng hoa mĩ và trá hình. Hạ Thanh đè nèn, bỏ qua lời châm chọc kia. Mai Ý Loan cũng phất quạt bỏ đi.

 

“Muội xem, vị Bạch cầm sư kia vừa mới đến lại được chú ý chưa kia?” Lam Phi Hồng trông thấy một màn đấu đá kia không khỏi cười nhạt.

 

Hàn Y Tuyết đang chơi đùa cùng A Bảo, một chút cũng không bận tâm.

 

“Muội có nghe ta nói không vậy?” Thấy thái độ phớt lờ kia, Lam Phi Hồng tăng lên mấy phần ngữ điệu.

 

“Muội nghe rồi, tỷ không cần nói to như vậy. Tỷ ngại còn ít chuyện thị phi hay sao?” Hàn Y Tuyết vẫn đùa nghịch với A Bảo, hững hờ đáp.

 

“Một người ưu tú như vậy sao lại chịu đến làm cầm sư ở đây chứ? Tỷ nghĩ y nhất định có ý đồ gì đó?” Lam Phi Hồng híp mắt phỏng đoán.

 

“Tỷ nghĩ nhiều quá rồi! Người ta không phải nói rõ sống bằng nghề cầm sư đó sao. Nếu không phục vụ cho các gia đình quý tộc thì biểu diễn ở những kỹ viện như chúng ta cũng là chuyện bình thường mà thôi”

 

“Bằng tài năng và ngoại hình kia, tỷ không tin hắn ta là người tầm thường như vậy. Hơn cả y không phải nói vì quen biết muội nên mới tới đây sao? Có lẽ nào…”

 

“Tỷ, muội không có bất kì liên quan gì ở đây!” Hàn Y Tuyết nhấn mạnh.

 

Lam Phi Hồng phe phẩy cây quạt, vừa cười vừa ý vị nhìn Hàn Y Tuyết.

 

[Cứ đợi xem, ta không tin người kia lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây. Nếu có người khiến trái tim muội ấy thay đổi, chả phải chuyện tốt sao. Đã là thiên ý có tránh cũng khó]

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 8
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.