Sáng hôm sau Tịch Lệ thức giấc, cô nhìn xung quanh căn phòng, có chút mơ màng mà ngã nhào xuống sàn nhà. Nghe thấy tiếng động lớn Đàm Kiêu liền chạy vào bên trong xem có chuyện gì.
Tịch Lệ khi vừa nhìn thấy Đàm Kiêu, những chuyện tối qua liền chạy trong đầu cô… những hình ảnh về buổi tiệc tối hôm đó, cùng cái tát oan nghiệt của Vân Đình… kèm theo đó là vô vàng lời nhục mạ cô.
Nhớ lại những chuyện tối qua, cô tức đến tối mặt lại, không còn tâm trí quan tâm đến sự hiện diện của Đàm Kiêu. Anh thấy cô ngơ ngác ra đó một lúc lâu liền hỏi.
“Cẩm tiểu thư? Cô không sao chứ?”
Cô liền giật mình nhìn về phía anh, đôi mắt có chút ngấn lệ… như thể cô thật sự rất muốn khóc mà lại chẳng tài nào khóc được. Đàm Kiêu vẫn im lặng đứng đó nhìn cô, nhìn đôi mắt xinh đẹp đó dần dần đỏ ửng lại, sau đó anh mới tiến tới mà ôm chặt lấy Tịch Lệ vào lòng vỗ về cô.
Tịch Lệ cũng hiền nhiên mà ôm lấy anh khóc nức nở, nước mắt nước mũi, bao nhiêu thứ tinh túy đó đều bám trên vai áo của Đàm Kiêu.
Chờ cho đến một lúc sau, cô lấy lại bình tĩnh cũng như nín khóc, anh mới bảo cô vệ sinh cá nhân và ra ăn sáng cùng mình. Tịch Lệ có chút ái ngại nên cô rụt rè nói.
“Không cần đâu, tôi làm phiền anh rồi… tôi sẽ trở về Royal Night.”
“Đừng, có lẽ bây giờ Vân Đình Khanh đang ở đó… cứ ở lại đây dùng bữa sáng xong đi đã. Được chứ?”
Thấy anh nói như vậy Tịch Lệ cũng không ý kiến hay dám từ chối, cô vội khẽ gật đầu và mỉm cười với anh.
Một lúc sau, Tịch Lệ mặc một bộ đồ mới do anh chuẩn bị để trong phòng cho cô. Đàm Kiêu nhìn Lệ Lệ với đôi mắt ôn nhu và trìu mến, nếu không vì Đình Khanh anh thề anh nhất định sẽ cướp cô cho bằng được.
“Đàm tổng? Trên mặt tôi có dính gì sao?”
“Hả? À không có, chỉ là cô rất giống với một người mà tôi từng quen lúc trước thôi”
“Ồ, vậy sao? Vậy người đó…?”
“Đã mất rồi.”
“Tôi… tôi xin lỗi.”
“Không sao, mau ăn đi… có phải đói lắm rồi phải không?”
“Ưm ~”
____________________
Phía của Vân Đình Khanh. Sau khi anh tỉnh dậy từ trong cơn say của chính mình đêm qua, anh bị hiện thực vả cho một cái tát trời giáng. Những chuyện tối qua đều được camera giám sát nhà anh quay lại. Đình Khanh bàng hoàng khi chứng khiến lại mọi chuyện đêm qua mình đã làm.
Anh hối hận, muốn đi tìm Cẩm Tịch lệ, nhưng đã quá muộn rồi. Nếu bây giờ gặp không khác gì là sỉ vả thêm cô. Anh gọi cho trợ lý Chu đến và nói.
“Tịch Lệ đâu? Tối qua những chuyện này không phải sự thật đúng không?”
“Vân thiếu gia, chuyện đêm qua là sự thật, cô Cẩm đã rời khỏi căn biệt thự, và có lẽ cô ấy rất tức giận.”
“Mẹ kiếp, mau cho người đi tìm Cẩm Tịch Lệ về đây.”
“Vâng thưa Vân thiếu.”
Nói xong trợ lý Chu liền chạy đi cho người tìm Tịch Lệ, Đình Khanh cũng chẳng rảnh rỗi gì, anh cứ ngỡ cô sẽ về Royal Night nên đã đến đó xem thử. Nhưng sự thật tàn khốc hơn nhiều là cửa tiệm đóng, và khi anh nhìn vào trong mọi thứ đều hoang tàn, như thể đêm qua ở đây vừa có chiến tranh xảy ra vậy.
Trong lòng truyền đến một nỗi bất an, nhưng bản thân lại chẳng biết phải làm sao. Đột nhiên anh nhớ tới Đàm Kiêu, anh nhớ rằng đêm hôm qua tên khốn đó còn chèo kéo cô về ở công ty hắn, nếu đúng thì bây giờ họ đang bên nhau.
Sự suy diễn của Đình Khanh hoàn toàn đúng nhưng đều là do anh điên tình mà ra.