Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 16

(Thông báo tạm drop tác phẩm "Giao phó cho chàng", nhóm dịch gặp vài trục trặc với bản dịch, hứa sẽ sớm cập nhật)

Truyện mới: Thanh xuân như nước

Chương 1: Lần đầu gặp mặt

 

Trung Hoa Dân Quốc năm 1935, Bắc Kinh. Năm đó tôi 16 tuổi.

 

Tôi vừa đi học về, dì Lưu đã đứng sẵn ở cửa chờ tôi. Dì cầm cặp sách cho tôi, chuẩn bị dép lê rồi lại giúp tôi cởi cà-vạt. Tôi nhẹ nhàng né ra, cười nói: “Dì Lưu à, tôi tự mình làm là được rồi, không cần phiền đến dì như thế đâu. ”

 

Dì Lưu sửng sốt, có chút thất thần, hẳn là dì lại đang nghĩ: bé con mình một tay nuôi lớn từ lúc nào đã trở nên xa cách với mình như thế? Nhớ đến đứa bé ngày xưa mình còn cho bú sữa, dì tặc lưỡi một cái.

 

Tôi thay giày, nghe thấy một tràng cười cao vút phát ra từ phía phòng khách. Giọng nói ấy oang oang không kiêng nể gì ai, hết sức kiêu ngạo. Tôi bỗng loạng choạng, chao đảo. Tiếng cười này như một con dao máu sắc lẻm cắt qua tấm rèm yếu ớt, đâm thẳng vào đáy lòng tĩnh mịch của tôi.

 

Đến tận rất nhiều năm sau, tôi vẫn sẽ nhớ tới hoàng hôn đầu đông này – một hoàng hôn đầy sương mù treo cuối con đường xám xịt ở Bắc Bình, trong nháy mắt đã bị mây đen ở cuối chân trời nuốt chửng. Một lần đầu gặp mặt người đàn ông này, ám ảnh cả cuộc đời tôi.

 

Dì Lưu chạy đến đỡ tôi, lo lắng kêu lên: “Tiểu thiếu gia.”

 

Tôi cười cười: “Không có việc gì đâu dì, tôi bị trượt chân thôi.”

 

Bố tôi nghe thấy động tĩnh bèn từ sau ghế sô pha quay người lại, bảo tôi: “A Chương, lại đây gặp đồng đội của ta đi.” Ông quay lại nói với hai người đàn ông phía sau: “Tên nhóc này là Tiên Đạo Chương, cũng là cái đứa không ra gì, chẳng thể yên tâm nổi. Chẳng có chút dáng vẻ hào hùng nào năm xưa của chúng ta cả. Thế nhưng dù sao thì nó cũng tốt hơn anh nó, còn biết học hành.”

 

Tôi đưa áo khoác đồng phục cho dì Lưu, chỉ mặc áo sơ mi cùng với quần Âu rồi bước vào căn phòng khách ấm áp. Đập vào mắt tôi là một màu đỏ chói mắt, so với ánh lửa hừng hực trong lò sưởi còn cháy hơn. Tôi chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của đối phương thì người nọ đã cười ha hả: “Oa ha ha ha! Tên nhóc này, đây là kiểu tóc gì vậy? Chạy theo mốt hả? Nhìn cứ như con nhím vậy. Tính làm bàn chải đánh răng à?”

 

Bố tôi than thở vài tiếng: “Đám trẻ thời nay thật chẳng ra làm sao cả, toàn học mấy cái linh tinh, ngoa ngoắt. Lông cánh đã mọc đủ rồi thì thật chẳng thể quản nổi.” Bố nói thẳng mặt tôi: “Còn không mau chào các chú đi. Đây là chú Anh của con, tên là Anh Mộc Hoa Đạo, là anh em tốt của ta. Mười mấy năm trước, bọn ta tốt nghiệp ở trường quân đội rồi đi theo Trương Chỉ Lâm đánh giặc. Được hai năm thì ta bị trúng đạn, phải cuốn gói về nhà, sau này còn phải đi biển kiếm kế sinh nhai. Mà thế thì lại có lợi cho tên khốn nhà ông, lăn lộn bao năm trong cái đám nhân mô cẩu dạng* ấy, ấy thế mà cũng sắp thành tướng quân cả rồi.” Bố tôi nói xong lập tức công kích chỉ về phía đồng đội cũ của mình, cả hai cùng bật cười ha hả.

 

(*) 人模狗样: chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó

 

Bỗng dưng ngoài cửa sổ loé một tia chớp, bầu trời còn đang trong xanh bỗng trở nên tối đen như mực, mưa ào ào như trút nước.

 

Bố tôi tiếp tục câu chuyện: “Bên cạnh chính là cấp dưới trung thành và tận tụy của hắn, tên là Thủy Hộ Dương Bình, là người anh em đã cùng chú Anh của con vào sinh ra tử.”

 

Tôi lúc này mới mặt đối mặt với người đàn ông ấy. Gã có một mái tóc đỏ rất ấn tượng, tóc được cắt ngắn, mỗi một sợi đều cứng cáp dựng thẳng. Gã khoảng 38-39 tuổi, khuôn mặt điển trai nam tính, dáng người cao lớn mạnh mẽ. Áo khoác quân đội màu xanh xám gã vắt bên cạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, tay áo được xắn lên. Làn da lộ ra ngoài mang màu lúa mạch, thô ráp rắn cỏi, phủ một lớp màu đồng sáng bóng, cứng cáp như được bọc sắt thép.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang màu đất son ấy, hít vào một ngụm khí lạnh lẽo. Tôi chưa từng gặp qua một đôi mắt nào sống động như thế. Chúng nằm chéo ngay dưới đôi lông mày rậm có phần hung ác, thế nhưng lại trong veo, sạch sẽ như thể có khả năng nhìn thấu được lòng người.

 

Tôi hoàn hồn lại, cúi đầu chào: “Chú Anh, chú Thủy.” Sau đó cởi cà-vạt, ngồi xuống ghế sô pha.

 

Anh Mộc Hoa Đạo khoát tay nói: “Khách khí gì chứ, cứ gọi ta Mộc Hoa Đạo là được, ha ha. Hạo Chi à, con ông trông cũng nhân mô cẩu dạng lắm. Mới mười sáu mà đã cao lớn như vậy, cứ như thế này thì chắc còn phải cao hơn cả ta ấy chứ.” Gã sờ sờ chiếc cằm đã cạo của mình, một tay thuần thục lấy một điếu thuốc lá từ gói thuốc có vẽ hình một người phụ nữ mặc sườn xám ra khỏi túi, rồi ném bao thuốc cho bố tôi: “Nào nào, ông cũng hút đi.”

 

Tôi lúc này mới phát hiện người sĩ quan tóc đỏ này chỉ có một cánh tay. Cánh tay trái của gã đã bị chặt đứt tận gốc, chỉ còn chừa lại một ống tay áo trống không bay phấp phới. Thế nhưng cho dù chỉ là đống vải vô dụng thì khi được khoác lên người đàn ông này lại cũng không nhìn ra được chút yếu hèn nào.

 

Bố thấy tôi vẫn đứng yên đó nhìn chằm chằm cánh tay bị cụt của Anh Mộc Hoa Đạo thì quát lớn: “Hỗn xược! Để ta nói cho con nghe, cánh tay của chú Anh là mất bốn năm trước ở vùng Đông Bắc chiến đấu với lũ quỷ Nhật Bản. Hắn khi đó còn chỉ là một đội trưởng, thế mà lại có thể mang theo chục người giải phá vòng vây, tiêu diệt nửa quân doanh. Đó mới là một thanh niên anh dũng, nào giống như bọn trẻ bây giờ, toàn ăn diện lòe loẹt. Rặc một lũ yếu đuối nuôi phí cơm phí gạo hết!”

 

Anh Mộc Hoa Đạo cợt nhả: “Trẻ con mà, biết gì đâu? Ông đừng nghiêm khắc với chúng nó như vậy.” Nói xong lại dùng bàn tay còn cầm điếu thuốc gãi gãi đầu, mặt đỏ lên: “Nhưng mà người bản lĩnh như ta đây, không phải người bình thường nào cũng so sánh được, ha ha ha.” Tàn thuốc rơi xuống trên cổ áo gã, bị một bàn tay thò tới từ bên cạnh nhẹ nhàng gạt đi.

 

Người đàn ông tên Thủy Hộ Dương Bình kia không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh vị sĩ quan tóc đỏ, giống như một người cấp dưới trung thành, lại giống như anh em tốt, mọi động tác đều rất tự nhiên. Dáng người hắn cũng chỉ bình thường, mái tóc chải ngược thời thượng, thi thoảng lại có lọn tóc đen rơi xuống trên trán. Lông mi không dài, mắt không lớn, cũng không gọi là đẹp nhưng khi cười rộ lên lại có phần hư hỏng, nom như một tên lưu manh không sợ trời không sợ đất. Khuôn mặt tuy có chút bình thường nhưng lại rất sắc sảo, đẹp trai đến ngỡ ngàng, tựa như một con sói đang ngủ đông vậy.

 

Tôi vừa nhìn liền đoán được cả hai người này đều là các nhân vật đã trải qua mưa bom bão đạn, mới có thể trở thành kiểu người ngoan cường như vậy. Bọn họ không cùng một thế giới với tôi. Đồng bằng đỏ rực khói lửa chiến tranh, mồ hôi nhễ nhại, ngồi trên lưng ngựa, sau lưng là một mảnh cát máu rực rỡ mới là nơi họ thuộc về… Cuộc sống của tôi và họ, vĩnh viễn không tồn tại điểm chung.

 

Tôi nhìn Thủy Hộ Dương Bình giúp vị sĩ quan tóc đỏ phủi bụi thuốc lá trên cánh tay kia, miệng lưỡi bỗng đắng khô, chỉ cảm thấy an nhàn thường ngày bỗng trở nên nhạt nhẽo.

 

Bố tôi và bằng hữu của mình hàn huyên câu được câu không trong khói thuốc, nói về cục diện chính trị thời sự, thỉnh thoảng còn đùa vài trò đùa bậy bạ khiến cho mẹ tôi ngồi bên mặt đỏ tai hồng, sợ mấy ông đàn ông này sẽ dạy hư con trai cưng của mình, nhưng dẫu giận, bà lại cũng không dám nói gì. Ở thời đại xưa, tiểu thư nhà giàu giống như một tác phẩm nghệ thuật bọc trong sườn xám, tuy đẹp đẽ nhưng không có địa vị.

 

Tôi thật ra không quan tâm bọn họ nói gì, ánh mắt lướt qua mái tóc đỏ rực của vị sĩ quan nọ rồi hướng ra ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.

 

“Sau biến cố ngày 18 tháng 9, ta theo hai trăm sáu mươi ngàn quân trở lại căn cứ. Lần quay trở lại Bắc Bình, chủ yếu là vì tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Mấy năm trước, quân đoàn 29 do Ít Suất cầm quyền lợi dụng sự kiện Phong Đài để tiến vào Bắc Bình, tuy đã bổ sung lực lượng nhưng quân lực vẫn còn yếu. Ít Suất bèn quyết định cho ta đóng quân tại đây, theo chân bọn họ hợp lại thành một sư đoàn, tiện thể còn xử lý một số việc của cấp trên.” Anh Mộc Hoa Đạo nhổ nước bọt, tuy đã hạ giọng xuống nhưng nghe vẫn cứ như nổi cơn tam bành: “Ông cũng biết Ít Suất phản đối nội chiến, lưỡng bại câu thương để rồi chẳng ai được lợi mà cuối cùng còn bị bọn Nhật Bản ngư ông đắc lợi.”

 

Bố tôi nói: “Nghe nói tháng trước quân Đông Bắc vừa mất một đạo quân, ngay sau đó lại đánh thua mấy trận. E là ngay cả Ít Suất làm vương cả vùng Đông Bắc cũng sắp chịu không nổi rồi. Vốn đã phải mang cái ác danh không chịu chống cự, giờ phỏng chừng cũng vào thế tiến thối lưỡng nan.”

 

“Làm gì còn cái gọi là làm vương Đông Bắc chứ? Khắp Đông Bắc giờ đều là người Mãn Châu rồi. Tổng tư lệnh Tương rồi cũng phải tước quyền chỉ huy quân đội của Ít Suất thôi, chứ cứ trơ mắt đứng nhìn thế cục căng thẳng, đến lúc ầm ĩ lên thì cuối cùng cũng chỉ có dân đen vô tội là ăn khổ. Ba tỉnh miền Đông Bắc đã rơi vào tay giặc, thấy Bắc Bình không giữ được, cái lũ ăn phân chim kia còn con mẹ nó gây sức ép, ta hận không thể tự mình mang theo lính giết quan Mãn Châu, giết cho hắn không còn mảnh giáp che thân.” Người đàn ông tóc đỏ tức giận đứng lên, nghiến răng ken két.

 

Bố tôi cười ha hả: “Hoa Đạo à, bao năm rồi mà ông vẫn liều lĩnh, lỗ mãng như trước, không có tiến bộ gì hết. Bản tính của ông vốn là tốt, nói dối cũng không biết nói dối nhưng bước chân của lịch sử không ai có thể cản được, ngay cả cái ‘dũng’ của đàn ông cũng chẳng thể làm nên trò trống gì đâu.”

 

Anh Mộc Hoa Đạo gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười. Tôi đưa tay dụi khóe mắt ngứa ngáy.

 

Bố tôi hỏi: “Cũng tốt, mấy năm trời bôn ba, ông cũng vất vả rồi. Đánh giặc cũng đã đánh mệt, lần này về Bắc Bình phải nghỉ ngơi hồi phục cho thật tốt. Ông định ở lại trong bao lâu?”

 

“Tốt cái gì, đáng ra ta cũng phải mang quân đi Thiểm Tây đánh Cộng…”

 

Lúc này bên ngoài phát ra tiếng ầm ĩ, cửa chính bằng thủy tinh bỗng bị đá văng ra rồi lại đóng sầm lại, anh hai đã trở về. Dì Lưu ở ngoài cửa còn ôn tồn khuyên: “Đại thiếu gia, cậu còn chưa thay giày đâu, lão gia mà biết là sẽ mắng cậu đó!” Một giọng nói hung ác đáp lại: “Biến! Không đến lượt dì dạy tôi!”

 

Dì Lưu nhìn thấy trên sàn vài giọt máu liền kinh hãi: “Thiếu gia, cậu lại đi đánh nhau sao? Còn uống rượu nữa! Ôi trời nhiều máu quá! Người đâu, mau đưa thiếu gia lên nhà trên rồi gọi Trương tiên sinh tới!”

 

Anh hai tránh khỏi dì: “Biến mẹ nó hết cho tôi! Đừng có làm phiền!” Anh vừa lên lầu vừa lắc lư trái phải, bị mấy người giúp việc bám vào: “Thiếu gia, cứ chảy nhiều máu như này thì sẽ chết mất. Thiếu gia, đừng như vậy, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì lão gia sẽ trách tội chúng tôi mất.” “Thiếu gia, thiếu gia…” Anh hai hét lên một tiếng, túm lấy cổ áo một người rồi nhìn chằm chằm vào mắt người nọ: “Tôi nói cho các người biết, tôi không phải con lão. Ông đây không phải người họ Tiên, ông đây họ Ba, họ Ba! Có nghe thấy không! Cho dù ông đây có chết thì cũng không liên quan đến lão!”

 

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 16
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.