Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 21

Chương 4: Sắc đỏ thanh xuân

 

Lần thứ hai tôi gặp Anh Mộc Hoa Đạo là vào đầu tháng 12.

 

Tôi cùng bố đến tòa nhà Quảng Hà để xem diễn hí vì nghe nói một trong những diễn viên được chào đón nhất sẽ diễn vở ‘Quý Phi Say Rượu’. Người đam mê cuồng nhiệt như bố tôi tất nhiên sẽ không thể nào bỏ qua dịp này. Em họ bị cảm gió nằm liệt giường, mẹ tôi thì không có hứng thú với kinh kịch, vì thế chỉ có hai người bọn tôi đi. Anh tôi từ ngày hôm đó không ra khỏi phòng, không phải vì không muốn, mà là đi không được.

 

Đêm đông rất lạnh, tôi quấn chặt lấy chiếc áo len, sờ tay lên tóc. Tóc tôi cứng đờ, dựng đứng như sắp bị gió đêm đóng băng thành gai lạnh. Em họ đã từng hỏi tôi: Sao anh hiền lành như vậy mà cứ để quả đầu lông bông chĩa lên trời thế? Tôi trả lời: Anh lười chống đối lắm em, vậy nên đây là pha nổi loạn duy nhất của đời anh.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, một chiếc xe tải chạy nhanh như bay, giống như chỉ cần chạy chậm chút là sẽ bị dòng sông lớn nuốt trọn vậy. Ánh trăng nhoáng lên một cái, phản chiếu lên những cặp đùi bóng loáng của mấy cô vợ bé. Thời đại này, chỉ có những bắp đùi ấy mới không nghe hiểu tiếng chuông tang vang vọng, vẫn dương dương tự đắc phát sáng lấp lánh không ngừng.

 

Chúng tôi vừa đến cửa trước của tòa nhà Quảng Hà thì bị chặn lại. Tiểu nhị thấy bố tôi mặc áo lụa dài, tay cầm cây gậy gỗ đàn hương sơn son thếp vàng, không dám xúc phạm nên đành chua chát nói: “Thưa tiên sinh, xin lỗi nhưng hiện tại nhà hát đã chật cứng các chiến sĩ rồi. Có vị tướng nói rằng ngài ấy muốn để anh em thư giãn một phen nên đã đặt chỗ từ lâu, người ngoài không được phép vào.”

 

Bố tôi giận tím mặt, cây gậy đập xuống đất cộp một tiếng: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Chẳng lẽ vẫn còn muốn học theo lũ quân phiệt chuyên quyền, để lũ cấp dưới được hưởng lộc ăn chơi đàn đúm sao? Hôm nay ta chắc chắn giải quyết chuyện này, mau đi gọi ông chủ của mấy người ra đây.”

 

Tiểu nhị hoảng sợ, vội vàng xin lỗi, nói rằng ông chủ đang bận nói chuyện với sĩ quan, không thể đi ra ngoài được. Tôi dựa vào vóc dáng cao lớn, nhìn qua đỉnh đầu của tiểu nhị hướng về chỗ ồn ào náo nhiệt. Bên trong, ai nấy cũng đều đang mặc quân phục của đảng Quốc dân, thắt lưng giắt những khẩu súng sáng lóa. Có người đã uống say, có người đang cắn đậu phộng, mắt dán lấy mấy cô gái bên Phong Nguyệt Lâu gửi đến. Ở giữa sân khấu được chạm trổ tinh xảo có một gian phòng trơ trọi, nơi đó có đôi giày cao su đen bẩn của những người đàn ông đã bao năm chinh chiến.

 

Giữa dòng người hối hả, một giọng nói từ tính ầm ầm vang lên: “Hả? Thiết Quan Âm? Ta đến đây là để uống trà, nhà mi đưa ta gậy Quan Âm bằng sắt để làm gì, không sợ anh em bọn ta đánh mi sao? Cái gì? Nó là trà á? Nhìn lá trà có hình dạng giống Quan Âm mà không thấy sợ hả! Hả! Bích Loa Xuân*? Mùa đông uống nó làm gì, có Bích Loa Đông hay không? Mẹ nó, mi đừng dài dòng nữa, bản thiên tài lười nghe, tốt nhất là cho mỗi bàn một nồi đi.”

 

*Bích Loa Xuân là loại trà xanh sản xuất ở vùng núi Đông Đình, tỉnh Giang Tô, lá cuộn lại như hình xoắn ốc, nước trà có màu xanh lục, là loại trà cao cấp.

 

Trái tim tôi như hẫng một nhịp. Tôi vô thức nhìn sang bên trái. Một cái đầu đỏ rực nổi bật giữa đám đông, tay phải gã cầm một tách trà, ống tay áo trống không bị người người đi qua làm đung đưa. Ông chủ rạp mồ hôi nhễ nhại đang giải thích cho gã điều gì đó. Người đàn ông cao to, tóc đen đứng bên cạnh vừa nói gì đó đã bị gã đánh vào đầu, mãi vẫn không đứng dậy được, miệng nói: “Hoa Đạo… cho dù là để trả thù cho đêm qua thì ngài cũng không thể làm vậy được.” Sĩ quan tóc đỏ dựng ngược lông mày lên, tóm cổ hắn định đánh thêm lần nữa, nhưng cũng bị tiếng ồn ào bên ngoài thu hút, quay đầu nhìn qua.

 

“A, nhóc đầu nhím! Hạo Chi!” Gã buông tay, ném Thủy Hộ Dương Bình xuống đất, vui vẻ vẫy tay kêu to: “Là người quen của ông đây. Ta biết họ, cho bọn họ vào đi!” Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, xoay người cho chúng tôi đi vào. Chỉ mới hai tuần đã gặp lại bạn cũ, bố tôi vô cùng kinh ngạc. Trong lòng ông vẫn chưa quên được chuyện của anh tôi, không tránh khỏi việc trên mặt xuất hiện vẻ khó xử. Cũng may Anh Mộc Hoa Đạo không chú ý đến, mấy người ngồi xuống lại bắt đầu hàn huyên. Thủy Hộ Dương Bình trầm mặc ngồi ở một bên.

 

“Hạo Chi, cũng đến xem buổi biểu diễn sao? Con ông cũng đến đây à? Thế cái đứa không nghe lời đâu rồi?”

 

“Ồ, ha ha…” Bố tôi cười miễn cưỡng.

 

Anh Mộc Hoa Đạo chợt nhận ra: “Bởi vì việc kia, nên mới bị ông nhốt trong nhà tự kiểm điểm phải không? Thanh niên trẻ tuổi, dạy dỗ chút là được, ông có mạnh tay thì cũng đừng đánh chết nó. Tên nhóc kia lòng dạ không xấu, hoàn toàn có thể trở thành một nhân tài.”

 

Tôi bỗng cảm thấy buồn, cho người anh đang nằm liệt giường của tôi, cho trái tim lầm lỡ yêu phải người không nên yêu của anh ấy.

 

“Còn ông, công việc xong hết rồi chứ?”

 

“Nào có? Ta phải canh gác cả ngày, một khắc cũng không thể lơ là. Ít Suất và Nguyên soái đang có chút xích mích, làm liên lụy tới cả bọn ta. Giờ đã phòng Cộng còn phải phòng cả Quân đội Trung ương nữa. Phía trên còn bắt bọn ta phải trấn áp bè lũ của Hội Cứu quốc Chống Nhật. Tầm này đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Mấy ngày tới ông cũng hạn chế ra ngoài đi, đừng đi đâu vui chơi làm gì. Đợt trước thấy anh em căng não suốt một đoạn thời gian, nên giờ ta phải cho họ nghỉ ngơi, thư giãn một phen. ”

 

Lúc này, một tiếng chiêng vang lên, tấm màn được kéo ra và vở kịch đã bắt đầu. Bố tôi cau mày, bởi vì tiếng cười đùa và tiếng cụng ly trong phòng mà ông không thể nghe được vở kịch. Anh Mộc Hoa Đạo gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng, mơ hồ giới thiệu với chúng tôi: “Đó là nam diễn viên diễn Dương Quý Phi say rượu, nghe nói cái quả trứng gà** đó xinh đẹp vô cùng, mà tính cách thì cũng rất cứng đầu. Người khác đi hát hí khúc, hát hát một hồi coi như thành lão thỏ*, nhưng người này thà để râu cũng không chịu, cũng may sau đó thoát nạn nên lại cạo đi.”

 

*Lão Thỏ: ý chỉ gay

 

Thủy Hộ Dương Bình ở bên cạnh nghe thấy, phun ra một ngụm trà. Hắn nhỏ giọng nói với sĩ quan tóc đỏ: “Đào**, là cô đào hát Thanh y đích.” Anh Mộc Hoa Đạo cũng nhỏ giọng hỏi lại: “Đúng rồi, không phải trứng sao? Vỏ xanh? Trứng vịt lộn à?”

 

** Từ đồng âm [dàn], Hoa Đạo đang bị lẫn hai chữ này.

 

Tôi cúi đầu cười, lần này là cười thật, chứ không phải cái kiểu mà “Tuy rằng cười, nhưng lại không nhìn ra là đang cười” mà dì Lưu nói.

 

Ngay sau đó Bùi Lực Sĩ cùng Cao Lực Sĩ đã bước lên sân khấu. Bùi Lực Sĩ bạch*: “Trên trời có phủ thần tiên.” Cao Lực Sĩ bạch: “Nhân gian có nhà Tể Tướng.” Bùi Lực Sĩ bạch: “Nếu muốn thật giàu có.” Cao Lực Sĩ bạch: “Trừ khi là nhà đế vương.” Hai người cùng bạch: “Mời!” Bùi Lực Sĩ bạch: “Hôm nay hoàng đế và nương nương sẽ đến yến tiệc Bách Hoa Đình, ngươi và ta phải hầu hạ cẩn thận. Khói thuốc lượn lờ, có lẽ nương nương cũng tới!” Cao Lực Sĩ bạch: “Ngươi với ta sẽ chia ra mà hầu hạ.” Hai người cùng bạch: “Xin mời!”

 

*Bạch: lời nói bình thường, phân biệt với lời ca hát trong ca kịch

 

Không biết vì cái gì, tôi không nghe rõ kịch, nhưng lại nghe được tiếng thì thầm của hai người bên cạnh.

 

Sĩ quan tóc đỏ hỏi: “Tại sao tên kia lại sơn một lớp màu trắng trên mũi của mình, giống cứt chim bồ câu quá vậy.” Thủy Hộ Dương Bình nói: “Đó là vai hề, tất cả đều phải hóa trang kiểu này.” Anh Mộc Hoa Đạo lại nói: “Nhìn xấu thật đấy.” Gã lại hỏi: “Bọn họ cứ ngươi một câu ta một câu nói chuyện gì vậy?” Thủy Hộ Dương Bình đáp: “Nói cụ thể thì chắc ngài cũng không hiểu, đại khái đây là trò đùa của Dương Quý Phi.” Vừa nói, tay hắn vừa chạm vào chiếc quần dài quân đội bó sát đang căng ra vì bắp thịt săn chắc của vị Thiếu tướng kia mà chậm rãi xoa xoa mép đùi trong.

 

Anh Mộc Hoa Đạo dựng đứng lông mày như muốn chửi ầm lên, bỗng dưng im lặng, bởi vì tiếng tụng kinh lười biếng vang lên, âm cuối hơi giương lên, giống như muốn hút linh hồn bé nhỏ của con người ta đi: “Bãi giá!” Diễn viên nổi tiếng Đương Hồng theo sau bốn thái giám và bốn cung nữ ra khỏi rèm, mặc trang phục cung đình, cùng cứng nhắc xướng lên: “Đảo mặt trăng bắt đầu xoay chuyển, vừa nhìn thấy Thỏ Ngọc lại quay về hướng đông. Mặt trăng rời đảo xa, trời đất sáng rõ ràng. Khi vầng trăng sáng nhô lên cao, đó chính là lúc Hằng Nga rời khỏi cung trăng.”

 

Anh ta quả thật rất đẹp, tôi không thể miêu tả hết được, chỉ có thể miêu tả như trong sách vở, “Mắt hạnh xanh, má hồng đào”, nếu không thì cũng là “Mắt như nắng mai, môi như nụ hồng”. Hình như là học phong cách hát Trình, giọng anh ta hát nhẹ nhàng với từng nốt thăng trầm. Diễn một tác phẩm kinh điển như này không phải là một thử thách dễ dàng, nhưng tiếng nói ấy tựa như làn khói, như một sợi vải voan mỏng màu xanh dưới ánh trăng, trong suốt nhưng lại không thể nhận ra, trêu ghẹo khiến người ta xốn xang từ đầu đến chân như thể đang làm một điếu Phúc Thọ.

 

Các cán bộ, chiến sĩ cũng ngừng nói chuyện, bố tôi cuối cùng cũng được nghe diễn theo ý nguyện.

 

Nhưng trò hay chẳng kéo dài được bao lâu. Anh Mộc Hoa Đạo vẫn còn đang ngây người, thì bên ngoài quán trà có một loạt âm thanh lộc cộc, nghe như tiếng giày quân đội bước trên mặt đất. Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, tiểu nhị vừa mới nói một câu: “Thưa ngài, bên trong đang diễn, ngài…” Bùm! Nửa câu còn lại bị nuốt vào bụng, không thể thốt ra thành lời.

 

Không hổ là người từng vào Nam ra Bắc, chưa đến một giây, Anh Mộc Hoa Đạo và Thủy Hộ Dương Bình đã lập tức rút súng. Lách cách hai tiếng, người còn chưa quay lại lại, hai họng súng đã chĩa thẳng vào người đứng ở cửa. Đàn nhị đột ngột dừng lại, cả căn phòng im lặng đến mức người ta có thể nghe được tiếng thở của nhau.

 

Một lúc sau, người đàn ông bên cửa chậm rãi đưa tay lên bắt đầu vỗ tay tán thưởng, bởi vì y đeo đôi găng tay trắng như tuyết, tiếng vỗ ấy nghe hơi buồn, nhịp điệu cũng được hắn giữ vững, không nhanh không chậm, mỗi một lần đập xuống đều đập vào ngực người khác. Y ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt lạnh như băng dưới mũ quân đội, tuấn mỹ đến bất khả tư nghị. Đôi mắt y vừa nhỏ vừa dài, lại đen nhánh, phần tóc bị che bởi vành mũ cũng rất đen, cằm có hơi nhọn. Bộ quân phục thẳng tắp, được tỉ mỉ cài đến nút cuối cùng, phủ bên ngoài còn là một chiếc áo khoác lông chồn.

 

Hai hàng lính Nhật trong quân phục Quan Đông xếp bên y, hàng chục khẩu súng trường chĩa vào những người bên trong. Y nói tiếng Trung một cách gượng gạo: “Có tiến bộ hơn so với bốn năm trước rồi đấy, tên ngốc hữu dũng vô mưu.”

 

Anh Mộc Hoa Đạo nhìn rõ người đang đến, sắc mặt chuyển từ đen sang trắng rồi từ trắng thành xanh, nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa hận thù trong đôi mắt như muốn thiêu người kia thành tro. “Chết tiệt! Lưu Xuyên!” Hắn hét lớn một tiếng: “Bọn mi thất thần cái mẹ gì vậy! Kẻ thù đang ở ngay trước mặt rồi, bọn mi đã quên hàng vạn anh em ở doanh trại Bắc Đại đã chết bất đắc kỳ tử như thế nào sao!” Những người khác bị tiếng thét lớn của gã chấn động, lúc sau mới định thần lại, vừa chửi lớn vừa xông lên. Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, hai đội ngũ lao vào nhau. Thuộc hạ của Anh Mộc Hoa Đạo đều dùng là súng lục Mao Sắt, tuy thua về phần vũ khí rất nhiều, nhưng khí thế lại không hề yếu kém.

 

Bố tôi trên trán đổ mồ hôi lạnh, đã lâu không hành quân, ông không quen với cảnh tượng như thế này. Để bảo toàn mạng mình, tôi cũng chỉ có thể ngồi yên. Những người trên sân khấu đã sớm thành cọc gỗ, không dám thở mạnh. Phía sau Lưu Xuyên là một người phụ tá đứng ra hòa giải: “Xin đừng hiểu lầm, tối nay Trung tướng vừa đến Bắc Bình, nghe nói ngài ở đây để xem một vở kịch, chỉ là đến chào ngài mà thôi. Tất cả mọi người đừng hiểu lầm.”

 

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.