Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 22

Anh Mộc Hoa Đạo hung tợn nói: “Chào hỏi mà cũng cần giết người hả!”

 

Lưu Xuyên thản nhiên liếc nhìn xác tiểu nhị trên đất, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ai cản đường thì đều phải chết thôi.”

 

“Cái đệt mẹ nhà mi!” Sĩ quan tóc đỏ chửi ầm lên, “Ta xem cái loại hồ ly như mi mới đáng phải chết đấy!”

 

Thủy Hộ Dương Bình đứng sóng vai với Anh Mộc Hoa Đạo, sắc mặt lạnh lùng lạ thường: “Hoa Đạo, ngài đã quên, hắn không chỉ nợ ngài mấy vạn mạng người, còn nợ ngài một cánh tay.”

 

Lưu Xuyên vẫn vô cảm: “Cánh tay của ngươi, ta sẽ trả lại.”

 

Sĩ quan tóc đỏ sửng sốt trong giây lát, gã có lẽ là đang suy nghĩ xem lời này có nghĩa gì, nhưng người phụ tá bên cạnh Lưu Xuyên đã cung kính mang một thanh kiếm samurai cho Trung tướng của mình. Lưu Xuyên từ từ tháo găng tay ra, tay phải cầm chuôi dao rút ra. Lưỡi kiếm dài như ánh sáng trắng lóe lên trong tầm mắt của mọi người.

 

“Ngươi nhìn cho kỹ.” Lưu Xuyên nói xong bèn giơ cánh tay trái của mình lên. Lưỡi kiếm cắm vào gốc tay rồi kéo theo một đường chéo về phía trên bên phải. Máu tươi phun ra, cánh tay gãy nặng nề rơi xuống đất, tạo nên một đóa hoa máu đỏ tươi. Y đưa lưỡi kiếm lại cho người phụ tá, vài tên lính Nhật lập tức chạy lên để giúp y băng bó vết thương để cầm máu tạm thời.

 

Lúc làm, y vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Anh Mộc Hoa Đạo, làm xong cũng không nói gì, chỉ nhìn gã một lúc lâu rồi quay người bước ra khỏi cửa, vạt áo măng tô bị gió thổi tung bay, ánh sáng sau lưng như tan vào màn đêm. Những quân lính khác cũng bắt đầu rút lui, phụ tá là người cuối cùng rời đi, nhặt cánh tay bị đứt của Trung tướng lên giữ cẩn thận rồi cúi đầu trước Anh Mộc Hoa Đạo và nói: “Lần này Tổng tư lệnh phái đại quân của Trung tướng đến kinh thành cũng là ý của Trung tướng, bởi vì người nghe nói tướng quân cũng ở đây. Trung tướng bảo tôi nói với ngài, cái đêm bốn năm trước đấy, người sẽ nhớ mãi không quên. Người nợ ngài cái gì, đều ghi tạc trong lòng, nay đã trả xong thì không còn nợ nần gì nữa, công tư rõ ràng, ân oán cá nhân đã giải quyết xong, Trung tướng sẽ không bao giờ đứng ở lập trường đối địch với ngài nữa. Người hi vọng ngài có thể xem xét thời thế hợp tác cùng với Quân đội triều đình để giải cứu Bắc Bình khỏi ách thống trị đen tối của chính quyền Trung Quốc và khôi phục lại vinh quang của nhà Thanh. Ngoài ra, Trung tướng cũng đánh giá cao tài năng của ngài và mong được trở thành bạn tri kỉ với ngài.”

 

Xong một bài diễn văn hùng hồn này, sĩ quan tóc đỏ sớm mất kiên nhẫn, chờ khi viên phụ tá rốt cuộc cũng nói xong, gã nhổ một ngụm nước bọt, lớn tiếng nói: “Về nói với thằng khốn ấy rằng Trung Quốc hưng thịnh không cần tới lũ lợn Nhật Bản bọn mi đâu. Bản thiên tài cũng không dám làm bạn tri kỷ với súc vật, ta sợ mình sẽ mắc bệnh của tên súc sinh hồ ly tinh đó.”

 

Người phụ tá mỉm cười: “Thật đáng tiếc. Trung tướng đã muốn gì, người sẽ làm mọi thứ để có được nó. Cho dù là có phải phá hủy thứ đó. Mong ngài tự sắp xếp cho tốt.” Nói xong liền vội vàng rời đi.

 

Anh Mộc Hoa Đạo nhìn theo bóng lưng của người nọ, trán nổi đầy gân xanh, định bắn chết anh ta nhưng lại bị Thủy Hộ Dương Bình ngăn lại, nên chỉ có thể cầm lấy ấm trà bên cạnh ném xuống đất, lớn tiếng chửi mẹ nó. Thủy Hộ Dương Bình đặt súng xuống, mặt không biến sắc cầm tay viên sĩ quan tóc đỏ, nắm chặt. Bố tôi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi.

 

Bầu không khí căng thẳng trong quán trà giảm bớt, tiểu nhị mặt tái mét nhanh chóng kéo xác người bạn xuống, nghiến răng nghiến lợi nuốt nước bọt. Anh Mộc Hoa Đạo vẫy tay với cấp dưới, nói: “Đến đây, tiếp tục uống trà xem diễn, không thể để đám súc vật phá hỏng nhã hứng của anh em. Đối đầu với chúng bằng vũ lực là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó xem ai là người có khẩu súng mạnh nhất. Nghe xong cảnh này, chúng ta sẽ lại đi vào nề nếp, những chuyện cỏn con, tập thường đều bỏ qua, tăng cường luyện tập, chỉ cần đợi lệnh từ bên trên liền đánh bại lũ ma quỷ.”

 

“Vâng!” Mọi người lần lượt ồ lên. Anh Mộc Hoa Đạo nói với các diễn viên đang mềm nhũn trên sân khấu kia: “Đều đi rồi, ta còn đang đợi mọi người hát, trứng gà hay trứng vịt gì đó mau tiếp tục đi.”

 

Người trên sân khấu liếc nhìn viên sĩ quan tóc đỏ một cái, sau đó thẳng tay áo, cùng đàn nhị bắt đầu cất tiếng hát: “Đồng Tiêu cầm cốc vàng, Cao Bùi hai khanh nhận chén này. Nhân sinh trên đời như một giấc mộng, nô gia được uống vài chén là vui rồi.”

 

Tôi không thể nghe nổi nữa, vết máu ở cửa đỏ đến chói mắt. Sườn mặt của Anh Mộc Hoa Đạo có một nét ngây thơ trẻ con, tiếng hát ngân nga khúc chiết, giống như những năm tháng tuổi thơ vô tư vô lo vô nghĩ. Tất cả những điều này đều gợi lên trong tôi một sự khó chịu khó tả.

 

Điều mà Anh Mộc Hoa Đạo mong chờ nhất, có lẽ chính là được cưỡi ngựa chiến, trên lưng mang đại đao, cầm trên tay một khẩu súng trường, quang minh chính đại mà chết đi. Nhưng không ai nghĩ tới rằng, ngày này sẽ không bao giờ tới. Nếu trong trí óc đơn giản của người sĩ quan tóc đỏ đó có điều gì tiếc nuối, thì đây hẳn chính là tiếc nuối lớn nhất.

 

Xem xong vở kịch, Anh Mộc Hoa Đạo nhất quyết muốn đưa hai bố con tôi về. Vì chuyện vừa nãy làm chúng tôi kinh hoảng mà gã cảm thấy rất có lỗi. Mấy chiếc xe quân sự đậu bên ngoài sân, gã và Thủy Hộ Dương Bình tiễn chúng tôi đến cửa rồi vỗ vai bố tôi nói: “Hạo Chi, mười năm này đã thay đổi rất nhiều, có lúc ta cảm thấy như là đang mơ. Chúng ta đều không còn trẻ, ông đã lập gia đình rồi còn ta thì vẫn độc thân, haha. Hạo Chi, trận này sớm muộn gì cũng sẽ phải đánh, chuyện này ai trong lòng cũng rõ. Nếu không muốn bơi trong vũng bùn này, ông nên đưa theo A Chi, tên đầu nhím và đứa con trai bất hiếu kia đi lánh nạn ở nước ngoài càng sớm càng tốt. Đợi đến lúc đánh thật rồi, ta không thể bảo vệ ông đâu.”

 

Hai mắt của bố tôi ươn ướt, ôm chặt lấy Anh Mộc Hoa Đạo, giống như trở về thời cùng nhau đi lính nhiều năm trước, ông lẩm bẩm: “Hoa Đạo, ta hối hận biết bao khi không thể tiếp tục ở bên cạnh ông, cái thân thể vô dụng của ta, sao lại có thể bị đánh thành như này chứ… ” Anh Mộc Hoa Đạo bật cười: “Nói linh tinh cái gì đó, đất nước cần binh sĩ cũng cần doanh nhân. Ông cũng không làm ăn với bọn giặc và người nước ngoài, về điều này, ta Anh Mộc Hoa Đạo cũng phải gọi ông là đại ca!”

 

Lúc này, từ lầu hai truyền đến từng tiếng huyên náo yếu ớt cùng với những tiếng quát tháo khàn khàn không rõ. Có tiếng vật nặng rơi xuống đất, đám người hầu la hét ồn ào một lúc sau mới yên tĩnh trở lại. Tôi biết đó là anh hai, anh ấy nhất định đã nghe thấy tiếng xình xịch từ động cơ của xe quân sự nên cố gắng hết sức để gặp được người mình muốn gặp, nhưng tiếc là tất cả đều vô ích.

 

Anh Mộc Hoa Đạo tỏ vẻ khó hiểu, bố tôi nói: “Không có gì, chắc là con chó ở nhà làm đổ đồ sành sứ.”

 

Gã bắt lấy tay bố, siết chặt: “Hạo Chi, ta đi đây, ông tự lo cho mình đi. Mấy ngày tới có thể sẽ có người đến làm phiền, đừng để hai tên nhóc nhà ông bất cẩn mà tham gia vào. Hẹn gặp lại ông vào ngày khác!” Gã xoay người rời đi, Thủy Hộ Dương Bình đi theo gã. Nóng của hai người họ đều cao ngất, bị ánh đèn đường lờ mờ kéo theo một lúc lâu, gần nhau đến mức dường như không có khoảng cách.

 

Tôi bước lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng anh tôi. Trong phòng không bật đèn, ánh trăng rọi vào phòng, soi rõ khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết kia. Ngày ấy tay chân anh tôi bị đánh gãy rồi, hiện tại nó bị treo lên, bên ngoài được bọc trong một lớp thạch cao dày trông khá hài hước. Lớp thạch cao bị nứt một chút, có lẽ là vì anh tôi vừa mới giãy dụa để thoát ra.

 

Anh nghiêng đầu không nhìn tôi, khàn giọng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”

 

Tôi nói: “Rất tốt, ngài ấy vẫn là vậy…….. Anh biết đấy.”

 

Anh nhắm mắt lại không nói gì nữa, tiếng hít thở cứ đều đều, như thể đang ngủ.

 

Vài ngày sau, vào khoảng sáng sớm ngày 9 tháng 12, tôi bị đánh thức bởi những tiếng động yếu ớt từ cửa sổ. Qua lớp kính mờ đã đóng băng, tôi thấy con hẻm ngoài sân vắng lặng mà yên bình, không khí bên ngoài mù sương ẩm ướt. Song song hai bên con ngõ Đông Bốn Mã là những ngôi nhà gỗ san sát nhau. Đây đều là nhà của những doanh nhân giàu có hoặc người thân của các chức sắc nhà nước, rất ít người qua lại. Chỉ khi vươn cổ nhìn qua, bạn mới thấy ở cuối con hẻm có đoàn diễu hành đi qua.

 

Tôi mặc quần áo bước xuống nhà thì thấy em họ tò mò đứng ngoài sân. Tôi bước đến hỏi em: “Em muốn xem không?” Em ấy có chút chần chừ nhưng cũng gật đầu. Tôi đẩy xe đạp ra, nói: “Ngồi đi.” Sau đó tôi chở em đi dọc theo lề đường, phía sau là tiếng rống đầy tức giận của bố tôi và tiếng kêu kinh hoàng của mẹ tôi. Tôi giả vờ như không nghe thấy, đạp xe càng nhanh hơn, em họ bị những hòn đá làm cho nảy lên mà bật cười khúc khích.

 

Tôi vui vẻ đạp xe, như thể đang đi chơi vậy. Đạp đến đại lộ Tây Trường An, trước mắt tôi là những sinh viên mặc áo khoác bông, hầu hết đều là sinh viên đại học, một số người bằng tuổi tôi, đang đứng chặn đường. Họ mang theo cờ trường và biểu ngữ với dòng chữ “Phản đối việc đặc khu hóa Hoa Bắc” và “Phản đối việc thành lập Ủy ban công tác quản lý nhà nước Ký Sát”, rồi cùng nhau vung tay và hô vang: “Dừng nội chiến, nhất quán đối ngoại!” “Đả đảo đế quốc Nhật!” “Cả nước chuẩn bị vũ trang để bảo vệ Hoa Bắc. Chống Nhật cứu nước!” Trong tiếng gào thét đến tận trời, cả đoàn từ từ đi về phía đông như một con rồng, tôi đạp xe cheo leo bên cạnh những gương mặt non nớt, nhìn những nắm đấm giơ lên ​​không trung và những lá cờ tung bay, không ngờ lại sinh ra một loại ảo giác đang đi trên bờ vực của thời đại.

 

Tôi quay đầu lại và lớn tiếng hỏi em họ: “Em có sợ không?”

 

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.