Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 30

Chương 31: Lần này anh sẽ không lừa em

 

Những chuyện kia tựa như là ký ức kiếp trước, mơ mơ hồ hồ, như bị ngăn cách bởi một màn sương, mơ lung không rõ ràng.

 

Nhạc Khinh Mông ra sức muốn vung tay đẩy những vật che chắn ra, nhưng trước mắt vẫn là sương mù mịt mờ như trước, chỉ có tiếng nói bên tai vang vọng rõ ràng.

 

"Ngày tốt cảnh đẹp, cô nương ở đây một mình, thật lãng phí."

 

"Ta thích nàng, bên ngoài truyền đều là lời đồn, nàng nhất định phải tin tưởng ta.

 

"Thanh Mộng, chờ ta quay về, ta nhất định sẽ rước nàng về làm thê tử.”

 

“…”

 

Giọng nói quen thuộc, chứa đầy sự kiên định và không nỡ, dần dần biến mất.

 

Nhạc Khinh Mông theo bản năng muốn bắt lấy, nhưng cuối cùng cô cũng bất lực.

 

Thời gian dường như trôi qua thật nhanh, cho đến một ngày, âm thanh ồn ào đột nhiên vang lên, sau đó là những tiếng la hét và va chạm liên tục.

 

Cuối cùng là như thế nào?

 

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

 

*

 

Cố Ngọc Thần vừa định đi tới xem cô đã tỉnh chưa, lại thấy cô gái nhỏ dường như đang nằm mơ, lông mày cô nhíu lại, không ngừng nói mớ. 

 

Anh lo lắng leo lên giường, ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu."

 

Giấc mơ bị gián đoạn, Nhạc Khinh Mông tỉnh dậy, nheo mắt lại thì thấy mình đang bị Cố Ngọc Thần ôm vào lòng, cô tức giận đánh anh một cái.

 

Chỉ là tay cô không có chút sức lực, đánh xuống cũng không có cảm giác gì.

 

Cố Ngọc Thần nắm tay cô, nhéo nhéo, anh khẽ cười nói: "Em tỉnh rồi à? Có khỏe không?"

 

Khi anh hỏi câu này, Nhạc Khinh Mông mới ý thức được cảm giác khó chịu trong người, toàn thân đau nhức, vòng eo mềm nhũn không dùng được chút sức lực nào, nhưng so với những khó chịu này thì chân tâm lại không quá khó chịu như vậy.

 

Thấy cô không nói gì, Cố Ngọc Thần suy nghĩ một chút: "Sao vậy? Vừa rồi em mơ thấy gì hả?"

 

Nhạc Khinh Mông ngẩn ra, cô nhíu mày suy nghĩ một hồi: "Em không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ hình như có người muốn em chờ anh ấy."

 

Cố Ngọc Thần biểu cảm cứng đờ, trái tim anh đập thình thịch, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em còn mơ thấy gì nữa?"

 

“Không có gì, còn có mấy chuyện lung tung, nhưng mà em. . . quên mất rồi.” Nhạc Khinh Mông gãi gãi đầu.

 

Cố Ngọc Thần nhìn cô chăm chú, cuối cùng khẽ thở dài, yêu chiều nói: "Không nhớ thì thôi vậy, anh lấy đồ ăn cho em, em ăn một chút rồi lại nghỉ ngơi cho tốt nha."

 

Không nhớ thì bỏ qua đi, Cố Ngọc Thần cũng không hề cưỡng cầu, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh, anh đã thỏa mãn rồi.

 

Khi Cố Ngọc Thần đi ra ngoài, Nhạc Khinh Mông lập tức thu hồi vẻ mặt mê man vừa rồi, cô trộm cười một chút, mặc dù cô không thể nhớ lại những ký ức của kiếp trước, nhưng cô đã nhớ lại tất cả những chuyện trước đó.

 

Mấy ngày kế tiếp, Nhạc Khinh Mông dính chặt lấy Cố Ngọc Thần, cơ thể trẻ trung nhất thời động tình thì không thể kiểm soát được, hai người họ lăn lộn trên giường vài ngày, mãi cho đến khi cha mẹ Nhạc đến, chuỗi ngày phóng túng này mới dừng lại. 

 

Bởi vì Nhạc Khinh Mông chuyển đến sống chung với Cố Ngọc Thần gần một tuần, cha mẹ Nhạc vẫn hơi lo lắng về việc hai người họ có thể hòa thuận sống chung với nhau hay không, vì vậy họ đã dành thời gian hỏi mẹ Cố địa chỉ nhà anh rồi đến đây.

 

Khi chuông cửa vang lên, Nhạc Khinh Mông đang bị anh làm thoải mái đến mức muốn bay lên, tiếng bôm bốp kích tình hoàn toàn che lấp tiếng động bên ngoài, hai người họ cũng hoàn toàn không để ý đến tiếng chuông reo.

 

Mãi cho đến khi trận làm tình kết thúc, Cố Ngọc Thần ôm thân thể cô gái yêu kiều đang run rầy mềm nhũn nằm liệt trong lòng mình, anh mới nhìn thấy tin nhắn của mẹ Cố trên điện thoại.

 

Khi Cố Ngọc Thần liên lạc lại với cha mẹ Nhạc, hai người họ đã chờ ở bên ngoài một lúc lâu.

 

Họ còn tưởng hai đứa nhỏ đang ở trường học nên đã rời đi, khi nhận được cuộc gọi họ vội vàng quay trở lại.

 

"Mẹ tưởng rằng các ngươi còn ở đi học, sớm biết như vậy thì mẹ đã liên lạc với hai đứa trước rồi." Mẹ Nhạc nhìn vẻ ngoài điển trai của anh, bà đối xử nhẹ nhàng vừa cười vừa nói với Cố Ngọc Thần, sau đó bà lại nhìn vào trong phòng một chút, "Khinh Mông đâu con? "

 

“Cô ấy ở trong phòng ạ.”

 

Cố Ngọc Thần dẫn mẹ Nhạc đến cửa phòng của Nhạc Khinh Mông.

 

Mẹ Nhạc cau mày nói: "Đã mấy giờ rồi, con bé vẫn đang ngủ sao?" Bà nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào trong, cửa sổ đóng chặt, trên giường nhô lên một độ cong, rõ ràng là cô đang ngủ say.

 

“Mấy ngày nay con đưa cô ấy đến trường, chắc cô ấy vẫn chưa thích ứng được, nên khá mệt mỏi." Cố Ngọc Thần giữ chặt tay nắm cửa, nhẹ giọng giải thích với mẹ Nhạc, “Để cô ấy ngủ thêm một lúc, sau lần đó, thân thể cô ấy vẫn còn yếu ớt.”

 

Nghe Cố Ngọc Thần quan tâm con gái mình như vậy, tâm tư ban đầu của mẹ Nhạc cũng đặt xuống: "Con bé ấy, tính tình ầm ĩ, không ai quan tâm đến là sẽ tùy tiện, nhưng may mắn là bây giờ con bé ở cùng với con, có vẻ nó ngoan hơn rất nhiều."

 

Cha Nhạc đi phía sau mẹ Nhạc cũng gật đầu, hiển nhiên là ông rất vừa lòng với Cố Ngọc Thần. 

 

Khi đến bữa tối, Nhạc Khinh Mông mới mê mang xuống giường, cô ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà cô lại ở trong phòng, chẳng lẽ là Cố Ngọc Thần tìm thấy lương tâm, cuối cùng cũng bằng lòng buông tha cô.

 

Cô mặc quần áo, xoa đầu ra khỏi phòng, lập tức thấy cha mẹ cô đang ngồi trên ghế sô pha, cô kinh ngạc nói: "Sao cha mẹ lại đến đây?"

 

"Con đó, vừa ra khỏi nhà là không có tin tức gì, mẹ không thể đến thăm con à." Mẹ Nhạc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhạc Khinh Mông, buồn bực không có chỗ phát tiết.

 

Nhạc Khinh Mông nhanh chóng xin tha thứ: "Mẹ, mẹ lo lắng làm gì, bây giờ con sống rất tốt." Mặc dù mỗi ngày cô đều bị anh đè trên giường lăn lộn muốn chết, nhưng loại cảm giác này cũng thực sự thoải mái đến mức muốn bay lên.

 

Mấy ngày nay cô thực tủy biết vị*, có đôi khi cô không thể trách Cố Ngọc Thần trở nên tàn nhẫn, còn không phải chính bản thân cô cũng thường xuyên quấn lấy anh muốn làm tình hay sao.

 

* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

 

Nghĩ đến những điều này, Nhạc Khinh Mông không khỏi đỏ mặt, may mắn thể chất cơ thể này không tồi, tính dẻo dai tốt, tư thế nào cũng có thể làm được.

 

"Con tốt là được rồi." Mẹ Nhạc nhìn khí sắc của Nhạc Khinh Mông, sống ở đây vài ngày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm đầy đặn, có lẽ Cố Ngọc Thần thực sự đối xử với cô không tệ, “Ngọc Thần đối xử tốt với con, con cũng đừng mặt nặng mày nhẹ với người ta, hai con phải hòa thuận với nhau, biết chưa?"

 

“Mẹ, con biết rồi.”

 

Bên kia, Cố Ngọc Thần vừa đi lấy đồ ăn đã đặt.

 

Đợi một bàn đồ ăn được dọn ra, bốn người ăn một bữa, cha mẹ Nhạc mới an tâm đi về. 

 

Nhạc Khinh Mông xoa eo, hờn dỗi với Cố Ngọc Thần, cô xoay eo đi vào phòng của mình.

 

Cố Ngọc Thần nuốt nước miếng, cổ nhịn xuống, đợi anh dọn dẹp xong, lại không kiểm soát được bước chân mình đi vào phòng Nhạc Khinh Mông.

 

Trách không được những vị vua không tảo triều trước đây, họ thật sự mê muội mỹ nhân dịu dàng.

 

Vừa vào phòng, anh lập tức leo lên giường, kéo eo của Nhạc Khinh Mông qua: "Có đau không, anh xoa bóp giúp em..."

 

"Hừ.." Nhạc Khinh Mông yếu ớt hừ lạnh một tiếng, cô nắm tay anh đặt lên nơi đau nhức trên eo mình: "Nơi này đau, không làm được nữa đâu."

 

"Ưm."

 

Bàn tay to của anh ấm áp mạnh mẽ, xoa bóp một lúc, anh bắt đầu vân về nơi đau xót, ngược lại dâng lên ngứa ngáy.

 

Không chờ cô phản ứng lại, tay anh đã bắt đầu đốt lửa khắp nơi, từng nơi bị anh chạm qua đều như nổi lên tia lửa, tê tê dại dại.

 

Một cây gậy thịt khổng lồ đột nhiên đâm vào dưới thân cô, vòng eo cô bị hai bàn tay to xiềng xích từ lâu, kéo qua, dán chặt vào giữa hai chân anh.

 

Một lần lại một lần, anh hung hăng va chạm vào nơi sâu nhất của cô từ phía sau.

 

“Hu hu... Kẻ lừa đảo... Kẻ lừa đảo...”

 

Nhạc Khinh Mông uất ức khóc nức nở, đường hành lang co thắt lại quấn chặt lấy sự xâm lược của anh, côn thịt không lùi mà tiếp tục tiến lên, gắt gao chiếm giữ toàn bộ cơ thể cô, anh không cho cô chút cơ hội rút lui, còn buộc cô phải phun ra ngày càng nhiều dâm dịch hơn để bôi trơn.

 

Tất cả khoái cảm đều bị anh chiếm giữ, bị chiếm hữu, và cảm giác thỏa mãn khi được yêu khiến cô cảm thấy sung mãn cả về thể xác lẫn tinh thần.

 

Sau hàng ngàn năm chờ đợi, cuối cùng anh đã trở lại.

 

Trở lại bên cạnh cô.

 

"Ừ, một lần cuối cùng, ngoan, lần này anh sẽ không lừa em."

 

Ánh mắt Cố Ngọc Thần dịu dàng, rõ ràng dưới thân anh đang dùng sức làm những động tác phóng túng, nhưng trên mặt anh vẫn nhìn cô gái trong lòng mình với vẻ mặt cưng chiều đó, lần này anh thật sự sẽ không buông tay cô nữa.

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 30
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.