Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 31

Chương 7: Tinh dịch bắn ở nơi sâu nhất trong tiểu huyệt của cô

 

Ngày đó, sau khi Ngu Nguyệt rời khỏi, trong phòng thay đồ chỉ còn lại một mình Trần Trạch Dương, nhìn thấy bóng dáng rất nhanh đã biến mất, cậu cúi đầu cười khẽ, cánh tay vẫn còn lại nhiệt độ chứng minh cô đã từng ở đây.

 

Tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm mở mức lớn nhất cũng có thể nghe được tiếng thở dốc trầm thấp:

 

“Ngu Nguyệt…”

 

“Ngu Nguyệt…”

 

Trần Trạch Dương xoa vuốt côn th*t cực lớn, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đong đưa, quy đầu tròn trịa, mã mắt đã không ngăn nổi chất lỏng chảy ra.

 

Cho tới tận khi bắn tinh, trong đầu cậu cũng chỉ có một mình Ngu Nguyệt, từ lúc cô suốt ngày trêu chọc cậu, cậu đã nghĩ tới việc đâm sâu vào trong huyệt nhỏ của cô, bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, trên giường, sofa, ban công, phòng bếp, tất cả đều lưu giữ dấu vết ân ái của hai người bọn họ.

 

Bây giờ cậu chỉ muốn trói Ngu Nguyệt vào bên người, làm tình với cô, chơi cô tới mức không xuống giường nổi, nhưng cậu không thể, thậm chí còn không thể nói với cô rằng, “Tớ thích cậu, thậm chí còn lâu hơn cả cậu thích tớ.”

 

 

“Đi nào đi nào, đi chơi thôi, Trần Trạch Dương không được thì đổi người khác.” Tôn Hạo vừa bước vào lớp đã thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Ngu Nguyệt.

 

Ngu Nguyệt bị bọn họ kéo gọi mời mọc mới đi cùng, tuy rằng trong mắt người ngoài, loại côn đồ lưu manh như cô kiểu gì cũng dính dáng tới mấy nơi như quán bar, nhưng trên thực tế, số lần cô tới đây cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thật sự không thú vị chút nào cả.

 

Ban đầu cũng chỉ có bọn Tôn Hạo chơi bời nhảy múa, Ngu Nguyệt yên lặng ngồi một bên uống rượu, nhớ tới lúc đi đụng phải Trần Trạch Dương ở cổng trường, cậu vẫn không nói câu nào như cũ, giống như những chuyện kia chưa từng xảy ra vậy. Ngu Nguyệt lấy điện thoại ra nhìn thử, không có một tin nhắn nào là lại bừng bừng lửa giận.

 

||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||

 

“Được lắm Trần Trạch Dương, cậu chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không? Muốn chơi trò đấy với ai thì tự đi mà chơi, tớ không thèm chơi cùng cậu nữa!” 

 

Lúc Trần Trạch Dương tìm được Ngu Nguyệt đã là rạng sáng, nhìn cô say như chết nằm ngủ trên sofa, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Chắc chắn là ông trời đã phái Ngu Nguyệt xuống để bắt cậu chịu tội, cô cũng không làm cậu bớt lo chút nào, nhận được điện thoại của Tôn Hạo đã chạy tới đây ngay lập tức, xác nhận cô không có việc gì, trái tim treo trên cao mới được hạ xuống.

 

 

Trần Trạch Dương vừa đặt Ngu Nguyệt lên giường, cô đã quấn lấy cổ cậu.

 

“Trần Trạch Dương… Trần Trạch Dương…”

 

“Tớ đây.” Dường như là nghe thấy giọng nói trấn an của cậu cùng với hơi thở quen thuộc xung quanh, Ngu Nguyệt mới dần yên tĩnh lại.

 

Cả căn phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn chiếu sáng sườn mặt Ngu Nguyệt, cô say rượu cũng không tệ lắm, uống nhiều chỉ ngủ chứ không khóc không nháo.

 

Trần Trạch Dương ngồi bên mép giường, ngón tay vuốt ve lông mi, đôi mắt, chóp mũi, môi cô… rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giống như lần đầu tiên Ngu Nguyệt hôn cậu vậy, gấp không chờ nổi lại vô cùng trân trọng.

 

Trần Trạch Dương khẽ gặm cắn môi trên môi dưới của cô, đầu lưỡi dây dưa trong khoang miệng, càn quét toàn bộ hơi thở của cô, một tay ôm eo, một tay khác nắm lấy tay cô, mười ngón đan nhau. Chỉ có giờ phút này, cậu mới không che giấu sự chiếm hữu của mình với cô.

 

Môi của Ngu Nguyệt bị cậu hôn đến sưng đỏ, Trần Trạch Dương nhẹ nhàng liếm láp, sau đó thấp giọng hỏi.

 

“Ngu Nguyệt, rốt cuộc tình cảm của cậu đối với tớ là như thế nào?”

 

“Là ỷ lại? Hay là yêu?” Giọng nói của cậu có chút nghẹn ngào, tựa như dùng hết sức lực mới nói được ra lời này.

 

Chương 8: Sẽ không bước vào cái nhà này nửa bước

 

Ba mẹ Ngu Nguyệt ly hôn khi cô còn đang học cấp hai, sau khi ba cô tái hôn lần nữa, Ngu Nguyệt làm một trận náo loạn lớn rồi ngừng lại, khi tất cả mọi người cho rằng cô có vẻ đã chấp nhận sự thật này thì cô lại lựa chọn cách kết liễu cuộc đời để trừng phạt ba mình.

 

Lúc đó, Trần Trạch Dương tìm thấy Ngu Nguyệt, cổ tay cô vẫn còn rỉ máu trong bồn tắm đầy máu, người đã bất tỉnh từ lâu.

 

Cũng may là Trần Trạch Dương đã kịp thời tìm thấy nên cô được cứu sống, khi Ngu Nguyệt tỉnh dậy, cổ họng vẫn còn khàn khàn, đôi môi trắng bệch mấp máy hỏi Trần Trạch Dương.

 

“Vì sao lại cứu tớ?”

 

Trần Trạch Dương ngồi bên giường bệnh, tay gọt vỏ táo bỗng dừng lại, “Cậu không cảm thấy trả thù ông ấy bằng cách này rất ngu ngốc sao?”

 

“Cho dù cậu cứu tớ bây giờ thì cũng có lần thứ hai, thứ ba, không cần phải vọng tưởng tới việc cứu vớt tớ.”

 

Ngu Nguyệt nói xong thì quay đầu đi, không để ý tới cậu nữa.

 

“Được được được, vậy coi như tớ đang hại cậu đi, táo độc đã chuẩn bị xong rồi, mời công chúa Bạch Tuyết nếm thử.”

 

Ngu Nguyệt bị cậu chọc cười, đưa tay muốn đánh lại bị cậu bắt được, nhấn mạnh từng chữ.

 

“Ngu Nguyệt, trên thế giới này không có ai xứng đáng để cậu trả giá bằng cả tính mạng cả, vậy nên đừng tái phạm nữa.”

 

Từ ngày đó về sau, Ngu Nguyệt ngày càng ỷ lại vào Trần Trạch Dương, thỉnh thoảng trời mưa hay sấm sét cũng chạy đến nhà cậu để tạm trú.

 

Sao Trần Trạch Dương lại không hiểu rõ tâm tư của cô cho được, nhưng cậu cũng rõ hơn ai hết, nhắc tới chuyện tình cảm, Ngu Nguyệt vô cùng nhạy cảm, cậu tình nguyện dùng thân phận bạn bè để bảo vệ cô cũng không muốn cô phải chịu tổn thương.

 

Cậu cũng sợ, sợ Ngu Nguyệt ỷ lại vào mình chứ không phải yêu.

 

Một ngày nào đó cô không cần cậu nữa, lựa chọn rời đi, vậy thì cậu cũng không có cái cớ nào để giữ cô lại bên mình.

 

 

Sau đêm say rượu đó là một tháng Ngu Nguyệt không tới trường, nhiệt độ giảm dần xuống, mùa đông đã tới, kỳ thi cuối kỳ cũng tới gần

 

Ngu Nguyệt có tới trường thi, thi xong ra khỏi cổng trường đã thấy Trần Trạch Dương, bọn họ cách nhau một đám người, liếc mắt một cái cô đã nhận ra Trần Trạch Dương đang đeo chiếc khăn quàng cổ màu xám, là quà sinh nhật cô mua cho cậu, khi ấy vốn dĩ muốn đan khăn tặng cậu, nào ngờ học mãi cũng không xong, Ngu Nguyệt chọn mua rồi nói dối là mình tự tay đan tặng.

 

Trần Trạch Dương nhận được khăn quàng cổ cũng chỉ cười khẽ, “Mác còn chưa xé đi nữa này.”

 

Ngu Nguyệt xoay người rời đi trước, Trần Trạch Dương thấy bóng dáng cô dần biến mất cũng mới ra khỏi trường.

 

Hôm nay tâm tình Ngu Nguyệt vốn đã không tốt, đầu tiên là gặp phải Trần Trạch Dương, xong còn bị cái người gọi là ‘ba’ kêu về ăn cơm.

 

Ba người trên bàn cơm đều hiểu rõ mà không nói ra, Ngu Nguyệt chỉ cúi đầu ăn cơm như hoàn thành nhiệm vụ, cũng không đáp lại câu hỏi nào.

 

Mãi cho tới khi người mẹ kế này nhắc tới chuyện ba Trần Trạch Dương sử dụng thuốc kích thích, châm chọc cậu, Ngu Nguyệt mới không chịu nổi nữa, ném đũa đi, vang lên một tiếng kêu rất to, không nể nang ai nói:

 

“Ha ha, đã là năm nào rồi mà tiểu tam dựa vào tiền tài của đàn ông mới leo lên được còn không bị người ta phỉ nhổ mắng chửi, lại còn có thể khua môi múa mép hợp tình hợp lý như vậy chứ.”

 

“Tôi nói cho bà biết, bà không có tư cách gì đánh giá Trần Trạch Dương.”

 

Ngu Nguyệt nói xong thì đứng dậy định đi, chưa gì đã bị người làm ba kia gọi trở lại, Ngu Nguyệt cho rằng ông ta muốn nói gì đó, nào ngờ ông ta lại đứng dậy tát cô một cái, trong nháy mắt, Ngu Nguyệt giống như chết lặng, rất đau, cũng đủ để phá tan mọi sự ảo tưởng của cô đối với người ba này.

 

“Quay lại xin lỗi, nếu không mày đừng hòng bước vào cái nhà này một bước.”

 

Ngu Nguyệt cười lạnh, không hề lưu luyến xoay người rời đi, cô sẽ không bước chân vào cái nhà này nửa bước nào nữa.

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.