Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 32

Chương 9: Là yêu, không phải ỷ lại

 

Người Trung Quốc có một tình cảm đặc biệt đối với dịp đoàn tụ của Tết Âm Lịch, cảm thấy không ăn Tết với người nhà sẽ như thiếu thốn gì đó, Ngu Nguyệt nhìn lồng đèn treo đầy đường, từng nhà dán câu đối ở cửa, cảm giác cô độc lại vây lấy cô, vô cùng quen thuộc.

 

Trong cuộc đời mười mấy năm nay của cô đều luôn như vậy.

 

Chỉ là, sau này Trần Trạch Dương xuất hiện, cậu đã kéo cô ra khỏi sự cô độc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một khoảng thời gian mà thôi.

 

Bất tri bất giác đã đi tới dưới lầu nhà Trần Trạch Dương, ngồi ở ghế nhìn đám người đi tới đi lui, người ra đường càng ngày càng ít, từng giọt mưa nhỏ rơi xuống mu bàn tay cô, “Thì ra tuyết rơi rồi.”

 

Là trận tuyết đầu mùa của năm nay.

 

Ngày nhà nhà người người giăng đèn kết hoa đoàn tụ ăn mừng, còn cô thì một mình cô đơn ở đây.

 

Ừm, còn có một chú mèo, Tiểu Hắc nằm trong ngực cô, Ngu Nguyệt thấy nó thật đáng thương, không có người nhà phải lưu lạc khắp nơi, còn đáng thương hơn cả bản thân cô.

 

Nước mắt đột nhiên không thể khống chế nổi rớt xuống, vừa khịt mũi vừa gọi điện thoại:

 

“Trần Trạch Dương! Cho cậu hai phút xuống dưới lầu, nếu qua hai phút mà tớ không nhìn thấy cậu, vậy cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến việc gặp tớ nữa!”

 

“Cậu quay đầu lại đi.”

 

Thân ảnh thon dài của Trần Trạch Dương đứng ở trên nền tuyết, vẫn quấn chiếc khăn quàng cổ buổi sáng, tay trái che ô, tay phải dần buông điện thoại xuống rồi dang hai tay ra với cô, không biết cậu đã đứng ở đây bao lâu rồi.

 

Ngu Nguyệt chậm rãi chạy về phía cậu, bởi vì trong tay còn ôm một con mèo nên chỉ có thể ôm cậu bằng một tay.

 

“Trần Trạch Dương, không phải cậu hỏi thái độ của tớ đối với tình cảm này thế nào sao? Tớ rất nghiêm túc.”

 

“Rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.”

 

“Là yêu, không phải ỷ lại.”

 

Trần Trạch Dương nghe cô nói xong, động tác khựng lại, thì ra đêm đó cô nghe thấy hết.

 

Ngu Nguyệt ngẩng mặt khỏi áo sơ mi của cậu, túm lấy cổ áo cậu rồi kéo đầu cậu thấp xuống, hôn lên môi cậu.

 

Đầu tiên chỉ là cái hôn nhẹ nhàng, sau đó ngày càng sâu thăm dò sâu hơn, đầu lưỡi như đang vuốt ve, dây dưa lẫn nhau, càn quét khoang miệng cậu.

 

Trần Trạch Dương ôm chặt cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô rồi lại nhìn bé mèo trong ngực cô.

 

“Bây giờ cậu còn muốn đưa nó về nhà không?”

 

“Muốn!”

 

*

 

Tết Âm Lịch này, có thế nào Ngu Nguyệt cũng không thể quên được, đây là cảm giác người thân ở cạnh đã lâu mà cô không có.

 

Trần Trạch Dương gói sủi cảo trong phòng bếp, còn cô ôm Tiểu Hắc ngồi xem TV ở phòng khách, thỉnh thoảng còn bị Trần Trạch Dương cảnh cáo không được động vào sủi cảo, nếu không nó biến xấu là do cô hết.

 

Hai người bọn họ ngồi ở ban công vừa xem pháo hoa vừa đếm ngược thời khắc bước sang năm mới, Ngu Nguyệt vô cùng mê tín muốn ước một điều, pháo hoa đầy trời, cô cúi đầu thầm ước nguyện, Trần Trạch Dương thì nhìn cô không rời.

 

Sau đó, cậu ghé sát vào cô rồi hỏi, “Ước cái gì thế?”

 

Ngu Nguyệt nghiêm túc tự hỏi bản thân, sau đó đưa tay ý bảo cậu lại gần một chút, cậu vừa ngoan ngoãn nghe theo, Ngu Nguyệt đã hôn lên khoé miệng cậu, giống như chú mèo nhỏ ăn vụng thành công, “Không thể tiết lộ được, nói ra không linh nữa đâu.”

 

Ban đêm, nhiệt độ ở ban công rất thấp, nhưng cả người Ngu Nguyệt đều nằm trọn trong vòng tay Trần Trạch Dương, cô không có ước muốn giàu sang phú quý gì cả, cô chỉ nguyện năm sau vẫn được thế này, năm sau sau nữa vẫn luôn thế này.

 

Hai người, một mèo, vậy là đủ rồi.

 

Chương 10: Anh cũng nghiêm túc (H)

 

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn, nhiệt độ trong phòng ngày càng lên cao cùng với tiếng thở dốc của thiếu nữ.

 

“Trần Trạch Dương… dừng lại…”

 

Hai tay Ngu Nguyệt nắm lấy mái tóc cậu, còn cậu đang vùi đầu vào giữa hai chân của cô, huyệt nhỏ đã sớm bị ngón tay thon dài của cậu làm cho ướt đẫm hết lần này tới lần khác.

 

Lúc đầu lưỡi tiến vào trong tiểu huyệt, Ngu Nguyệt vô cùng mẫn cảm, cả người mềm nhũn ngẩng đầu lên.

 

“Trần Trạch Dương…”

 

“Đừng sợ, em sẽ thoải mái thôi.”

 

Trần Trạch Dương nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào tiểu huyệt, đầu lưỡi bắt chước động tác giao hợp, ung dung thong thả thọc vào rút ra.

 

Ngu Nguyệt đạt tới cao trào, miệng không tự giác mở lớn, Trần Trạch Dương lại hôn cô, môi lưỡi dây dưa, trong miệng chỉ toàn hương vị của cô.

 

“Bảo bối, nếm thử hương vị của em chưa? Ngọt lắm.”

 

“Giúp anh.” Trần Trạch Dương nắm lấy tay cô đặt trên vật cứng của mình.

 

“Còn nhớ rõ lần trong phòng thay đồ không? Em vừa mới sờ nó thôi là anh đã cứng rồi, chỉ muốn chơi chết em, đâm sâu vào trong huyệt nhỏ của em, bắn hết tinh dịch vào bên trong em.”

 

“Trần Trạch Dương! Quả nhiên lúc ấy anh đang giả vờ giả vịt!” Ngu Nguyệt còn chưa nói xong đã bị cậu ngăn chặt tất cả mọi lời nói.

 

Tay bị Trần Trạch Dương ép xoa vuốt nửa người dưới, dương v*t của cậu vừa thô lại vừa dài, quy đầu tròn trịa no đủ, mã mắt không ngăn nổi chất lỏng chảy ra. Ngu Nguyệt nảy sinh ý xấu cọ huyệt nhỏ qua quy đầu của cậu.

 

“Trần Trạch Dương, anh vào trong đi… em muốn anh…”

 

“Đừng vội, vào nhanh quá em sẽ đau đấy.”

 

Trần Trạch Dương khẽ hôn lên trán cô, nắm lấy dương v*t khẽ ra vào không sâu để cô có thể thích ứng.

 

“Em muốn… Cho em…”

 

Ngu Nguyệt nức nở cọ cọ côn th*t của Trần Trạch Dương, còn cậu vẫn thong thả ung dung xoa nắn núm vú của cô, ghé sát tai cô nói:

 

“Nếu đau thì bảo anh được không? Anh không muốn làm em bị thương.”

 

Lúc này Ngu Nguyệt đã không còn chút lý trí nào, tay ôm chặt cổ cậu gật đầu, bảo cậu mau vào bên trong.

 

Giây tiếp theo, Trần Trạch Dương đỡ lấy dương v*t chậm rãi thâm nhập, thọc vào rút ra, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đánh vào mông cô, đùi Ngu Nguyệt quấn chặt lấy eo cậu.

 

“Thoải mái không? Hửm?”

 

Ngu Nguyệt không trả lời cậu, cảm nhận được vật cực lớn của cậu tiến vào bên trong, huyệt nhỏ co rút hưởng thụ, Trần Trạch Dương thấy cô không sao cả bắt đầu thọc vào rút ra, càng ngày càng nhanh hơn, dương v*t điên cuồng chiếm hữu âm đ*o của cô, liếm láp bộ ngực của cô, lâu lâu lại xoa nắn đầu v* kích thích Ngu Nguyệt.

 

Cuối cùng, Trần Trạch Dương lại ra vào vài chục cái, cùng nhau đạt tới cao trào, tinh dịch bắn lên trước ngực và trên eo cô, Ngu Nguyệt ôm chặt lấy cậu thở dốc:

 

“Trần Trạch Dương, em rất nghiêm túc, em thật sự rất thích anh. Tuy rằng lúc ấy em có nói anh đừng mong cứu vớt em, nhưng sự thật chứng minh, anh đã lôi em ra khỏi vực sâu đó.”

 

“Sau này đừng rời khỏi em, được không?”

 

Ngu Nguyệt nói xong thì ghé vào vai cậu ngủ mất, Trần Trạch Dương ôm cô tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi lại bế cô cô lên giường, ôm chặt cô trong ngực.

 

“Ngu Nguyệt, anh cũng rất nghiêm túc.”

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 32
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.