Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 37

Chương 4: Đại hội thể thao

Cái gì mà phí vất vả? Phí tối hôm qua vất vả hay vẫn là phí vất vả gọi anh trai?

 

Chúc Hảo siết chặt nắm tay.

 

Trình Niên! Cậu có bệnh đúng không!

 

Chúc Hảo hít sâu, nói vào microphone :"Anh trai muốn em biểu diễn tiết mục gì à?"

 

Người dùng 196530715 : Không muốn.

 

Chúc Hảo vừa hài lòng nói :"Được rồi. Thế mọi người có muốn nghe âm thanh gì không?"

 

Trời cao biển rộng : gõ vào giường đi

 

Yêu nhất sáp sáp : gõ cửa gõ cửa gõ cửa

 

Quản trị viên Như Như không ngủ được : Muốn nghe âm thanh ăn cái gì đó.

 

Chúc Hảo nhìn cách bình luận nhảy ra :"Gõ cửa? Ăn? Để mình nhìn xem trong nhà còn gì ăn được không."

 

Cô nhìn nhìn bốn phía :"Có khoai tây chiên và kẹo que, vậy mình ăn khoai tây chiên trước nhé."

 

Cô chậm rãi mở gói bim bim khoai tây, cầm một miếng lên, đưa tới bên miệng cắm một ngụm, thanh âm giòn rụm thông qua microphone không ngừng truyền tới tai nghe của Trình Niên.

 

Anh nhìn mấy đề toán trên bàn, không động đậy.

 

Ăn khoai tây chiên một hồi, Chúc Hảo bóc kẹo que bắt đầu liếm.

 

Trình Niên nheo mắt, buông bút dựa vào ghế lẳng lặng lắng nghe.

 

Chúc Hảo thấy di động rung lên, thông báo có tin nhắn, cô thuận tay click mở.

 

'Đừng liếm, cứng.'

 

Động tác liếm mút của Chúc Hảo dừng một chút, thiếu chút nữa là phì cười.

 

Cô trả lời lại : Không.

 

Khi Trình Niên nhận được tin nhắn, liếm liếm khóe miệng, tay dọc theo lưng quần thò vào.

 

---

 

Không đến mấy ngày nữa là đại hội thể thao mùa thu, trong trường học là một mảnh sôi động, vì đại hội thể thao nghĩa là không cần đi học.

 

Ngày diễn ra đại hội thể thao là một ngày trời nắng, Trình Niên đứng trên đường chạy khởi động làm nóng người, anh mặc quần đùi áo ngắn tay, tóc được buộc lên một chỏm, cả người trắng nõn sạch sẽ, tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Ngón tay thon dài, trên cánh tay còn thấy rõ đường cong của cơ bắp.

 

Chúc Hảo cũng không lấy làm ngạc nhiên, vì cô còn nhìn thấy khi anh cứng gân xanh đầy trán rồi cơ. Những nữ sinh bên cạnh không ngừng thét chói tai khiến đầu óc cô muốn nổ tung luôn rồi, vừa muốn xoay người về phòng học lại bị những người đằng sau xô đẩy về phía trước.

 

Trình Niên thấy cô, khóe miệng cong cong hướng về phía cô nở nụ cười, Chúc Hảo chớp chớp mắt, dời tầm mắt đi chỗ khác, tiện tay đem chai nước trên tay giơ lên đỉnh đầu để che bớt ánh mặt trời.

 

Hơi chói mắt.

 

Trình Niên một đường dẫn đầu vượt qua vạch đích, giành được thứ hạng đầu tiên. Anh bị vây quanh bởi một đống nữ sinh đến đưa nước, Chúc Hảo cười khẩy một tiếng, thật là được hoan nghênh.

 

Trên đường trở về phòng học cô gặp được Đỗ Giai Giai, cô nàng túm lấy cô muốn cùng đi tản bộ.

 

"Có phải lúc nãy cậu ở sân thể dục đúng không? Có thấy Trình Niên chạy 500m không?"

 

Chúc Hảo gật đầu :"Có, cậu ấy được hạng nhất."

 

Đỗ Giai Giai :"Đó là đương nhiên, thể lực của cậu ấy không tồi."

 

Chúc Hảo nghiêng đầu nhìn cô ấy :"Hả?"

 

Đỗ Giai Giai vội vàng biện hộ :"A, không phải, khi còn nhỏ cậu ấy học bơi, lúc học cấp 2 suýt chút nữa là bị đội tuyển của tỉnh triệu tập. Dù sao ý của mình cũng là cậu ấy có tố chất tốt."

 

"A~"

 

Đỗ Giai Giai nhẹ nhàng đẩy Chúc Hảo một cái :"A cái gì mà a, mình cùng với cậu ấy chưa...làm."

 

Chữ cuối cùng cô ấy nói rất nhỏ, nhưng Chúc Hảo vẫn nghe thấy.

 

Cô cũng không biết nên nói cái gì, dù sao cũng không thể nói mình cùng với cậu ấy đã làm rồi đi...

 

Đỗ Giai Giai nhìn đồng hồ :"Mình đến sân thể dục nhìn một chút, cậu có muốn đi cùng không?"

 

Chúc Hảo :"Không đi, mình mệt rồi."

 

Đỗ Giai Giai lắc lắc cánh tay cô :"Đi đi, chạy 1000m nam, có rất nhiều soái ca đó."

 

Chúc Hảo lắc đầu :"Không có hứng thú."

 

Đỗ Giai Giai bĩu môi :"Thôi được rồi, vậy cậu về phòng học đi, lát nữa mình đến tìm cậu sau."

 

Chúc Hảo vừa đi vừa đếm ô gạch dưới chân, đột nhiên một bàn tay vươn đến bắt lấy cổ tay cô kéo vào trong một căn phòng.

 

Chúc Hảo bị dọa hết hồn, dựa ở trên tường ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

 

Cô chụp lấy cánh tay đang giữ lấy mình của Trình Niên :"Cậu làm cái gì vậy? Làm mình sợ muốn chết."

 

Trình Niên cúi đầu mổ một cái vào môi cô, tỏ vẻ xin lỗi nói :"Thực xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ dọa đến cậu."

 

Chúc Hảo bị cái hôn bất thình lình của anh làm cho xấu hổ, cô rũ mắt :"Buông mình ra, mình phải trở về phòng học."

 

Trình Niên nâng cằm cô lên, không quan tâm đến lời nói của cô, hỏi :"Vì sao không đưa nước cho tôi?"

 

Chúc Hảo nhíu mày :"Hả?"

 

Không phải chứ, nhiều nữ sinh đưa nước cho cậu như vậy mà cậu còn muốn mình đưa?

 

Trình Niên rút chai nước trên tay cô, vặn ra uống một ngụm.

 

Chúc Hảo trừng lớn đôi mắt :"Này, đây là nước của mình..."

 

Trình Niên lại uống một ngụm nữa rồi cúi xuống hôn cô, miệng bị truyền nước vào, Chúc Hảo chỉ có thể đem nước nuốt xuống.

 

Trình Niên tách khỏi môi cô một chút :"Trả lại cho cậu đó."

 

Tay anh từ vạt váy của Chúc Hảo duỗi đi vào, dần dần hướng lên trên, thẳng đến chỗ tư mật liền dò xét đi vào.

 

Chúc Hảo không ngừng giãy giụa :"Đừng...đừng...Trình Niên!"

 

Cô cảm giác có chất lỏng đang chảy ra từ giữa hai chân của mình.

 

Trình Niên dừng lại động tác :"Hửm?"

 

Chúc Hảo vặn vẹo chân hòng thoát ra khỏi ma trảo của Trình Niên :"Không cần."

 

Trình Niên khàn khàn nói :"Tôi nhịn đã lâu lắm rồi.", anh vùi đầu hôn môi rồi xuống đến cần cổ trắng nõn :"Gần đây ở trường cậu giống như coi tôi là người xa lạ, không nhìn tôi cũng không thèm để ý tới tôi."

 

Haha cậu còn tỏ vẻ mình rất ủy khuất đáng thương nữa chứ.

 

Chúc Hảo ngửa đầu :"Không phải ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ rồi sao."

 

Trình Niên ừ nhẹ một tiếng :"Tôi muốn cậu."

 

Chúc Hảo nhìn bốn phía xung quanh, trong căn phòng chứa đồ này chỉ có đúng một chiếc cửa sổ ở phía trên, nhưng lỡ đâu có người tiến vào thì sao.

 

Cô đẩy bả vai Trình Niên.

 

Trình Niên giương mắt, trong đáy mắt anh toàn là dục vọng.

 

Cô nhìn cửa, lại nhìn Trình Niên.

 

Trình Niên cúi đầu cười khẽ, Chúc Hảo véo một cái vào cánh tay anh.

 

Trình Niên tiến đến bên tai cô, một bên nói chuyện một bên đem chân cô nâng lên.

 

"Tôi khóa cửa rồi."

 

Vừa dứt lời, Chúc Hảo liền cảm giác được dưới thân vừa đầy vừa trướng, theo đó là cảm giác sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần.

 

Anh công thành đoạt đất, từng bước vì thắng lợi cuối cùng, rõ ràng mới làm qua một lần nhưng hình như anh đã sờ thấu cả thân thể của cô.

 

Đây là vui sướng nguyên thủy nhất của cơ thể, anh mang theo cô trải nghiệm từng chút một, mỗi lần anh đụng vào, mỗi một động tác của anh đều có thể kích thích thân thể cô cuộn trào sóng vỗ.

 

Trong lúc anh ra vào, cô bỗng cảm nhận được sự vĩnh hằng.

 

Yêu cậu ấy sao? Trong giây phút này thì đúng là vậy, ai có thể không yêu người mang lại sung sướng cho mình được chứ. Còn cậu ấy thì sao, hiện tại cậu ấy có yêu mình không?

 

Chúc Hảo nghĩ như vậy, và cô cũng hỏi ra như vậy.

 

Trình Niên rút ra ngoài, thở hồng hộc không nói lời nào.

 

Cảm giác hư không nơi hạ thân cùng với bi thương đột nhiên quét qua cơ thể lúc cô chưa chuẩn bị tinh thần khiến nhiệt độ cơ thể Chúc Hảo như giảm xuống hai độ.

 

Ngay khoảnh khắc đó, Trình Niên đem côn thịt một lần nữa đâm vào sâu bên trong, nhìn cô nói :"Mạng của tôi đều có thể cho em."

 

Chúc Hảo bị kích thích đến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô ôm cổ rồi hôn lên khuôn mặt anh.

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 37
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.