Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 50

Chương 10: Đụng vào

 

Thời tiết nóng bức, ngay cả gió thổi qua cũng có vẻ ẩn chứa khí nóng, Chung Phù đập quả bóng rổ tiến lại gần Cố Ngọc Thần: "Anh Cố, gần đây anh có chuyện gì vậy, sao ngày nào cứ vừa tan học là anh đều vội vàng trở về thế? Hôm nay hiếm có một ngày anh đi ra ngoài chơi, vậy mà lại thất thần?"

 

Cố Ngọc Thần đang nhìn vào màn hình điện thoại, cô gái kia ở nhà trông rất thoải mái đấy!

 

Kể từ khi có thể ngửi thấy mùi vị, cô lập tức thích đi lại, nếu không phải cô không thể rời khỏi căn phòng đó, thì chắc hẳn cô đã biến mất từ lâu rồi. 

 

"Thời tiết quá nóng..." Cố Ngọc Thần hoàn toàn không muốn chia sẻ chuyện này với người khác.

 

Cố Ngọc Thần nhìn điện thoại với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, khiến Chung Phù bên cạnh khiếp sợ, cậu ta nhịn không được sát lại gần, muốn nhìn xem trong điện thoại rốt cuộc có thứ gì.

 

Cố Ngọc Thần tắt màn hình, thờ ơ nhìn chằm chằm Chung Phù.

 

"Anh làm gì vậy? Thật nhỏ mọn, nhìn một cái cũng không cho! Anh Cố, có phải anh đang hẹn hò qua mạng đúng không! Em nói cho anh biết, hẹn hò trên mạng không đáng tin đâu, vừa lừa tiền vừa lừa người đó!"

 

Cố Ngọc Thần đẩy Chung Phù đang đứng gần anh ra, cất điện thoại rồi rời đi: "Tôi về nhà đây."

 

"Lại về nữa hả!!" Chung Phù kêu rên nói, "Anh Cố, em sai rồi!! Em sẽ không ngăn cản anh.."

 

Cố Ngọc Thần hoàn toàn bỏ qua những lời than vãn phía sau, lấy điện thoại di động ra, không kiềm chế được nhìn người thiếu nữ trên màn hình.

 

Có lẽ là do không có ai ở nhà, cũng không có ai nhìn thấy cô, trái lại cô rất tự do và không bị ràng buộc gì cả, quần áo vốn đã rất rộng lại càng không thể trói buộc được cô, cô thường xuyên mặc quần áo tùy ý nhảy lung tung khắp phòng.

 

Có đôi khi cô còn ngây ngốc đạp phải quần áo mà té ngã.

 

Nhưng Cố Ngọc Thần lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, ánh mắt anh dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên, mang theo chút ý cười cưng chiều. 

 

Nhạc Thanh Mộng hoàn toàn không biết rằng dáng vẻ của cô đã lọt vào mắt Cố Ngọc Thần, quả thực là không nên quá thoải mái khi ở nhà một mình.

 

Vì Cố Ngọc Thần biết rằng cô không thể chạm vào bất cứ thứ gì, ở nhà một mình rất nhàm chán, nên anh thiết lập mọi thứ trong nhà đều được kích hoạt bằng giọng nói.

 

Gần đây Nhạc Thanh Mộng rất say mê các bộ phim truyền hình, việc tìm kiếm các chương trình bằng giọng nói khiến cô rất thích thú.

 

Khi Cố Ngọc Thần về đến nhà thì nhìn thấy đôi chân trần của cô đặt trên thảm, mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình không rời. 

 

"Tôi đã về rồi đây."

 

Nhạc Thanh Mộng đang xem một chương trình hấp dẫn, cô trực tiếp trả lời chứ không quay đầu lại.

 

Cố Ngọc Thần theo ánh mắt của cô nhìn về phía TV, trong lòng hơi buồn bực, anh đột nhiên hối hận khi đã để cô xem TV.

 

Vài ngày trước, khi anh về đến nhà, cô luôn quấn lấy anh ngay lập tức, nhưng bây giờ thì sao...

 

Hoàn toàn không để ý đến anh.

 

“Tối nay cô muốn ăn món gì?" Cố Ngọc Thần hỏi.

 

Nhạc Thanh Mộng không cần ăn uống, nhưng sau khi ngửi được, cô thích ngửi đủ loại mùi hương, đặc biệt là đồ ăn do Cố Ngọc Thần nấu.

 

Câu hỏi này thu hút được sự chú ý của Nhạc Thanh Mộng, cô suy nghĩ một hồi: “Thịt kho tàu!”

 

Cố Ngọc Thần hơi dừng lại và nhìn Nhạc Thanh Mộng: "Sao đột nhiên cô lại muốn ngửi món này?”

 

“Hôm nay tôi nhìn thấy, cảm thấy nó có vẻ rất thơm, còn đỏ nữa." Mũi của Nhạc Thanh Mộng khẽ giật giật, dường như cô đã ngửi thấy mùi gì đó, lập tức nhảy đến, dán lên người Cố Ngọc Thần cẩn thận ngửi ngửi, “Anh làm gì mà tiết ra nhiều mồ hôi vậy?... "

 

Cố Ngọc Thần nghĩ đến mình vừa chơi bóng rổ với một nhóm người, trên người đổ mồ hôi lại thêm mùi của nhiều người khác nhau, nghĩ đến đây anh vội vàng bước vào phòng tắm: "Tôi đi tắm đã, sau đó tôi sẽ nấu thịt kho tàu cho cô."

 

“Được rồi, anh nhanh lên!” Nhạc Thanh Mộng mím đôi môi đỏ mọng, khẽ bĩu môi thúc giục.

 

Cố Ngọc Thần tắm rửa rất nhanh, khi từ phòng tắm bước ra, anh lại nhìn thấy cô ngồi trên mặt đất nhìn chăm chú chương trình trên TV.

 

Anh khẽ thở dài, cam chịu số phận đi nấu đồ ăn.

 

Đến khi mùi thơm của món thịt kho tàu truyền đến, ánh mắt Nhạc Thanh Mộng thỉnh thoảng nhìn qua, lúc anh mở nắp nồi, cô vèo một cái từ trên mặt đất nhảy lên, vội vàng chạy tới, nhìn món thịt kho tàu: "Thơm quá..."

 

Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi đói bụng.

 

Nhạc Thanh Mộng sờ sờ bụng, nuốt nước miếng.

 

Cố Ngọc Thần cầm đũa gắp một miếng, đưa vào miệng dưới cái nhìn chăm chú của Nhạc Thanh Mộng, cố ý nói: "Chà, thịt mềm mềm, mặn ngọt vừa miệng, ăn ngon ghê, lúc này phải ăn với cơm!"

 

Nói rồi Cố Ngọc Thần lấy một bát cơm từ nồi cơm điện ở bên cạnh ra, ngồi trước mặt Nhạc Thanh Mộng, ăn từng chút một.

 

“Anh cố ý!” Rõ ràng không cần ăn gì cả, thế nhưng Nhạc Thanh Mộng lại cảm thấy mình có chút đói bụng.

 

Cố Ngọc Thần cười nói: " Mấy ngày trước không phải cô có thể ngửi được sao? Vậy sao mấy ngày nay lại không có tiến triển gì cả?"

 

“Làm sao tôi biết được!" Nhạc Thanh Mộng cảm thấy nước bọt liên tục tiết ra trong miệng, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, rất tra tấn người.

 

Cố Ngọc Thần cố ý trêu chọc cô, dùng đũa gắp một miếng thịt nạc mỡ đan xen, đưa tới miệng Nhạc Thanh Mộng: "Nào! A, cắn một miếng nào..."

 

Nhạc Thanh Mộng càng tức giận hơn, nhìn thấy dáng vẻ khiêu khích của Cố Ngọc Thần, cô cắn há miệng một miếng, miếng thịt mà cô nghĩ rằng mình không thể chạm vào thì ngay sau đó đã được cô ngậm vào miệng.

 

Hàm răng cô cắn vào chiếc đũa vang lên một tiếng.

 

Hai người đều dừng lại, Nhạc Thanh Mộng sững sờ cắn thịt kho tàu, vô thức nhai vài cái mới kịp phản ứng lại: "Cố..."

 

Cố Ngọc Thần đặt đũa xuống ngay lập tức, tiến đến muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào cô với vẻ sợ hãi.

 

Nhưng bàn tay của anh vẫn xuyên thẳng qua cơ thể cô, anh không thể chạm vào cô được.

 

“Sao lại thế này?" Trong lòng Cố Ngọc Thần đột nhiên cảm thấy mất mát, nhìn thấy Nhạc Thanh Mộng vẫn đang sững sờ mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, anh hận không thể kéo cô lại đây hung hăng hôn một cái mới hả giận.

 

Nhạc Thanh Mộng đưa tay qua nhưng cũng xuyên qua cơ thể Cố Ngọc Thần, cô nhìn vào tay mình, rồi nhìn sang món thịt kho tàu bên cạnh. 

 

Cô duỗi tay cầm đôi đũa mà Cố Ngọc Thần tùy ý để sang một bên, chiếc đũa nằm vững chắc trong lòng bàn tay cô.

 

“Tôi có thể chạm vào đồ vật!!” Nhạc Thanh Mộng phấn khích vui mừng, cô vui sướng gắp một miếng thịt nhét vào miệng.

 

Cố Ngọc Thần không cam lòng thử lại lần nữa, nhưng anh vẫn không thể chạm vào cơ thể cô.

 

Ngược lại Nhạc Thanh Mộng không hề thất vọng, cô nhìn món thịt kho tàu trước mặt, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng muốn ăn cơm."

 

"Cô còn muốn ăn gì nữa không?" Vốn dĩ chỉ có một mình anh, nên Cố Ngọc Thần chỉ nấu một món này.

 

Đôi mắt Nhạc Thanh Mộng xoay chuyển, đầu lưỡi liếm môi: "Tôi muốn ăn trứng gà."

 

Nhìn dáng vẻ vô tâm của cô, Cố Ngọc Thần nở nụ cười bất đắc dĩ: "Được rồi! Tôi đi nấu cho cô."

 

Sau khi ăn xong, Nhạc Thanh Mộng lại cầm trái cây lên ăn, mấy ngày nay biết cô thích ngửi mùi nên Cố Ngọc Thần đã mua rất nhiều đồ về nhà. 

 

Cô cũng có thể ngồi trên ghế sô pha.

 

Ban đêm, khi chuẩn bị đi ngủ, Nhạc Thanh Mộng ngáp một cái rồi chuẩn bị xuyên qua cửa, nhưng ngay sau đó cô đã bị chặn bên ngoài cửa.

 

"Thật rắc rối..." Cô nắm tay nắm cửa, đột nhiên cô dừng lại.

 

Cố Ngọc Thần đứng phía sau thấy cô vẫn không nhúc nhích nói: "Sao vậy?"

 

"Tôi chợt nghĩ bây giờ tôi có thể ngủ một mình một giường rồi! Vậy tại sao tôi phải ngủ cùng anh chứ?"

 

Nói rồi, cô hớn hở muốn chạy sang phòng bên cạnh.

 

Cố Ngọc Thần kìm nén bực bội nói: "Phòng kế bên không được dọn dẹp, rất bẩn!"

 

Nhạc Thanh Mộng dừng bước, ngượng ngùng cười: "Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không thể chạm vào nhau, ngủ chung một giường cũng không có vấn đề gì."

 

Cô mở cửa, bước đến giường, ngoan ngoãn leo lên giường nằm thẳng

 

Trong lòng Cố Ngọc Thần như lửa đốt, mới đầu anh cũng không kỳ vọng gì, nhưng bỗng nhiên nảy sinh hy vọng lại bị một chậu nước lạnh dội xuống, thật sự rất khó chịu.

 

“Bây giờ cô có thể chạm vào tất cả mọi thứ ngoại trừ tôi phải không?" Cố Ngọc Thần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thờ ơ hỏi.

 

Nhạc Thanh Mộng nâng tay lên, nhéo nhéo, rồi sờ sờ chăn bông bên cạnh: "Tôi không biết nữa, có lẽ là vậy, thật tuyệt, cuối cùng tôi cũng có thể chạm vào thứ gì đó, có lẽ mấy ngày nữa tôi sẽ được đi ra ngoài rồi."

 

“Cô muốn đi đâu?” Cố Ngọc Thần mặt lạnh đến gần cô, “Cô muốn chạy?! Không có cửa đâu!"

 

Nhạc Thanh Mộng bĩu môi nói: "Tôi chỉ muốn ra ngoài xem một chút thôi mà."

 

“Tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn ra ngoài chơi thì có thể, nhưng nếu để tôi biết cô rời khỏi đây, thì xem tôi có tiếp tục giúp cô nữa hay không!" Khi Cố Ngọc Thần nghĩ đến việc đợi cô gái này ổn định lại, cô sẽ lập tức rời khỏi đây, rời xa anh, thì trong lòng anh đã chứa đầy tức giận và hoảng sợ không thể giải thích được.

 

“Tôi biết rồi.”

 

Nhạc Thanh Mộng chửi thầm Cố Ngọc Thần trong lòng, nhưng bên ngoài lại ngoan ngoãn trả lời, dù sao thì sự ổn định của linh hồn này vẫn rất khó nói, nếu Cố Ngọc Thần thực sự không giúp cô, cô sẽ không có tinh dịch của anh, đến lúc đó cô lại biến thành dáng vẻ ban đầu thì quá thảm rồi.

 

Cố Ngọc Thần nhìn thân thể mềm mại lăn lộn trên giường, bờ vai trắng nõn mượt mà, dáng người mảnh mai quyến rũ, yết hầu anh khẽ lăn lộn.

 

Đột nhiên, anh nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trầm xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa, anh xoay người đi ra ngoài.

 

“Đã trễ thế này rồi mà anh còn đi đâu vậy?"

 

Cố Ngọc Thần khàn giọng nói: "Tôi ra ngoài mua vài thứ, sẽ nhanh trở về thôi."

 

"Ồ, tôi muốn ăn kem!"

 

Cố Ngọc Thần nhìn chằm chằm cô với đôi mắt sâu thẳm, thấp giọng nói: "Được."

 

Nhạc Thanh Mộng không khỏi có người lại, đột nhiên cô cảm thấy giống như đang bị một con sói đói nhìn chăm chú, cô im lặng nuốt nước bọt, kéo chăn bông ở một bên lên người mình.

 

"Hiện tại cô có thể đụng vào đồ vật, có muốn đi tắm không..."

 

Đôi mắt Nhạc Thanh Mộng sáng lên, vừa quay đầu đã quên hết những suy nghĩ vừa rồi: "Được nha, anh mau đi đi."

 

Nhìn cô gái vui vẻ cầm quần áo của anh bước vào trong, hoàn toàn không nhìn về phía anh.

 

Những suy nghĩ trong đầu cứ đảo lộn không ngừng, anh vội vàng bước ra khỏi cửa.

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 50
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.