Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 55

Chương 15: Dẫn cô ra ngoài ngắm nhìn cuộc sống

 

Cố Ngọc Thần đã nấu đồ ăn xong, anh bế Nhạc Thanh Mộng vẫn còn uể oải lên, đặt ngồi trực tiếp lên đùi anh.

 

“Anh đút em ăn.” Không hiểu sao tâm trạng của Cố Ngọc Thần lại rất tốt, khóe miệng nhếch lên, cả khuôn mặt đều là ý cười. 

 

Nhạc Thanh Mộng không còn sức để lăn lộn, hiện tại cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ.

 

Nhưng bụng đói cũng rất khó chịu, cô chỉ có thể quyết định ăn no trước rồi sẽ ngủ một giấc thật ngon.

 

Cô trực tiếp dựa vào ngực anh, yên tâm thoải mái mở miệng.

 

Cố Ngọc Thần nhìn người phụ nữ đang ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở chờ anh đút ăn, còn chiếc lưỡi đỏ sẫm thì như ẩn như hiện giữa môi cô.

 

Nhìn đến lòng anh nóng như lửa đốt, người đàn ông vừa được ăn mặn chịu không được có chút nổi lửa.

 

Nhạc Thanh Mộng vốn đang ăn uống yên ổn, đôi mắt khép hờ, bỗng nhiên cô nhận ra lồng ngực mà cô đang dựa vào không ngừng phập phồng, tiếng hít thở trên đỉnh đầu cũng nặng nề hơn rất nhiều, đặc biệt là dưới mông bị cộm lên hơi khó chịu.

 

Cô lập tức mở to mắt, nhìn Cố Ngọc Thần, đôi mắt anh đen láy thâm sâu nhìn cô chăm chú, như muốn ăn thịt cô: "Anh... anh vừa nói sẽ để em nghỉ ngơi mà.”

 

Cô uốn éo người muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh, nhưng mông lại lướt qua nơi mấu chốt khiến Cố Ngọc Thần kêu rên ra tiếng, cánh tay anh lập tức ôm lấy eo cô: "Đừng nhúc nhích!"

 

Anh cố ý ghé sát bên tai cô, đầu lưỡi liếm nhẹ lên cổ cô: "Ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt, nếu em không nghe lời thì..." Còn chưa dứt lời, Nhạc Thanh Mộng đã hoàn toàn hiểu được tiếp đó anh muốn nói gì. 

 

Nhạc Thanh Mộng yên tĩnh như gà, cô giả vờ như không cảm giác được nơi nhô căng dưới mông của mình, ăn từng miếng một, cho đến khi no căng bụng.

 

Sau khi ăn xong miếng cuối cùng, cô lắc lắc đầu: “Tôi ăn no rồi, không ăn được nữa.”

 

Bàn tay to của Cố Ngọc Thần sờ lên bụng cô, cảm thấy bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, anh cười nói: "Xem ra cái miệng bên trên này anh cũng cho ăn rất tốt."

 

Nhạc Thanh Mộng không muốn hiểu những lời trêu đùa trong miệng anh chút nào.

 

Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, mắt cô gần như không thể mở ra được nữa.

 

May mắn thay, Cố Ngọc Thần cũng không làm khó cô nữa, trước tiên anh bế cô đi về phía cửa, rồi mở cửa bước ra ngoài.

 

“Anh làm gì vậy?” Nhạc Thanh Mộng kinh ngạc ôm lấy cổ anh.

 

Cố Ngọc Thần híp mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Em có thể đi ra ngoài rồi."

 

Sau đó, khi Nhạc Thanh Mộng còn chưa lấy lại tinh thần, anh đã ôm cô vào phòng ngủ: "Em nghỉ ngơi đi."

 

Mà anh cũng nằm xuống bên cạnh cô, một tay luồn qua gáy cô, tay còn lại vòng qua eo cô rồi ôm trọn cả người cô vào trong lồng ngực mình. 

 

Nhạc Thanh Mộng ăn no, lại nghĩ đến mình không còn bị giam cầm nữa, nhất thời cô không ngủ được, hơn nữa bụng dưới còn bị đồ vật nóng như lửa đốt chĩa vào càng thêm khó chịu, cô giãy giụa hạ thân muốn tránh đi.

 

"Không ngủ được? Vừa lúc!" Nói xong, Cố Ngọc Thần muốn ngồi dậy đè lên người cô.

 

Thân thể Nhạc Thanh Mộng run lên, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, miệng nhỏ cấp tốc nói: "Ngủ rồi ngủ rồi, em thật sự không làm được nưa."

 

Cố Ngọc Thần nhìn cô nhằm chặt đôi mắt, hàng mi dài vẫn còn đang run rẩy, anh cũng biết cô đang giả bộ ngủ, nhưng nghĩ đến một mảng sưng đỏ vừa nhìn kia, trong lòng anh vẫn là thương tiếc cô.

 

Chỉ là dục vọng bên dưới khó có thể tiêu tan, anh vừa bực vừa không biết phải làm sao, chỉ có thể đè xuống thân thể của cô, dùng sức cọ xát vài cái, vừa tê dại vừa thoải mái, anh mới hừ lạnh buông cô ra, rồi vùi đầu vào cổ cô hít thở sâu vài lần.

 

Nghiến răng lẩm bẩm: “Chờ em khỏe lại..."

 

Nhạc Thanh Mộng sợ đến mức cả người cứng đờ không thể cử động.

 

Con sói không được ăn no này còn hung ác hơn cô, rốt cuộc ai mới là quỷ hút tinh chứ!

 

Phi phi phi!

 

Cô vừa lo lắng anh sẽ phát điên lần nữa, vừa bị sự mệt mỏi của thân thể bao trùm, đầu óc rối bời, dần dần cô cũng chìm vào giấc ngủ. 

 

Cảm nhận được tiếng hít thở nhẹ nhàng bên cạnh, khóe miệng Cố Ngọc Thần hơi cong lên, cánh tay siết chặt hơn chút, cuối cùng anh cũng có thể chạm vào cô.

 

Nghĩ đến việc cô vẫn luôn bị giam ở nhà, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, anh muốn đưa cô ra ngoài chơi, ngắm nhìn thế giới bây giờ này.

 

Cô là người hoạt bát như vậy, ra ngoài chơi hẳn là sẽ rất vui vẻ, nhưng nghĩ cô sẽ bị người khác nhìn thấy, trong lòng anh lại có chút khó chịu. 

 

Nhưng cũng không thể mãi nhốt cô ở nhà được, trước đây là do cô không thể đi ra ngoài, còn bây giờ thì khác.

 

Anh lấy điện thoại ra, liên lạc với Chung Phù.

 

Chung Phù nhìn tin nhắn trên điện thoại, cẩn thận xác nhận số điện thoại, thực sự là tin nhắn của Cố Ngọc Thần mới bật cười: "Rốt cuộc anh Cố cũng bình thường lại rồi."

 

Có vài người cà lơ phất phơ đang ngồi cạnh, nghe Chung Phù nhắc đến anh Cố, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy? Anh Cố nói gì à?"

 

Chung Phù cười nói, "Anh Cố nói tối nay chúng ta hãy sắp xếp vài trò thú vị."

 

“Trò thú vị gì?” Mấy người nhìn nhau, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, rồi bật cười nham hiểm.

 

Chung Phù tức giận đến mức gõ đầu cả đám: “Đừng có làm mấy chuyện tào lao cho anh, chuyện của anh Cố mà mày còn dám làm bậy, cẩn thận anh ấy đánh chết mày.”

 

Trong đó có một người tóc vàng thò đầu qua cười nói: "Anh Chung, vậy anh nghĩ anh Cố đang nói đến trò gì?"

 

“Thì giống trước đây thôi, đơn giản chút.” Nhất thời Chung Phù cũng không nắm chắc được nên chỉ có thể nói bâng quơ.

 

Vài người phía dưới nhìn nhau, như trước đây là gì? Họ không qua lại nhiều với anh Cố, quá lắm là cùng đi bar vài lần, nhưng dường như lần nào họ cũng quẩy hết mình, không có ai quản anh Cố đang làm gì.

 

"Được rồi được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi, buổi tối anh Cố sẽ đến, tụi mày cũng lên tinh thần đi." Chung Phù nói rồi chạy lấy người. 

 

“Chúng ta phải làm như thế nào đây?"

 

“Đặt chỗ trước đi, còn lại thì chờ đến tối rồi tính sau.” Một tên tóc vàng nói, “Anh Chung cũng đã nói cứ dựa theo trước kia, đừng lộn xộn quá là được, nhờ tú bà tìm sẵn mấy em sạch sẽ đi."

 

"Được."

 

*

 

Khi Nhạc Thanh Mộng tỉnh dậy, vừa mở mắt thì bầu trời bên ngoài cũng đã tối sầm, nhìn thoáng qua vậy mà đã là bốn, năm giờ rồi.

 

Trong phòng im ắng, thế nhưng cô lại sinh ra cảm giác mình bị cả thế giới vứt bỏ.

 

Thảo nào buổi chiều ngủ quá lâu không phải là chuyện tốt.

 

Đang lúc cô rầu rĩ thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, vốn dĩ Cố Ngọc Thần chỉ muốn vào xem cô đã tỉnh chưa, không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy cô tỉnh ngủ, đôi môi đỏ mọng, áo trễ xuống đầu vai, làn da căng bóng mịn màng khiến người ta muốn đưa tay ra cảm nhận.

 

Yết hầu anh nuốt khan, ánh mắt tối sầm lại nói: "Muốn ra ngoài chơi không?"

 

Đầu óc Nhạc Thanh Mộng đơ ra một hồi, đột nhiên hai mắt cô sáng lên, đầu đột ngột ngẩng lên, hai mắt nhìn thẳng vào anh.

 

"Muốn đi chơi thì nhanh chóng sửa soạn, anh dẫn em đi ra ngoài chơi."

 

Nhạc Thanh Mộng xốc chăn lên: “Đi, đi đâu vậy?”

 

“Đi là biết.”

 

Cô cũng mặc kệ, chỉ cần có thể đi ra ngoài thì đi đâu cũng được.

 

Vừa mở tủ quần áo ra, không biết từ bao giờ bên trong đã chứa đầy quần áo của con gái, đủ loại kiểu dáng.

 

Cô xem đến hoa cả mắt, đã nhiều năm không thay quần áo, cô nhìn bộ nào cũng đều cảm thấy đẹp.

 

Cố Ngọc Thần thấy cô chọn đến hoa mắt, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc đến ngày mai, nên anh chỉ có thể bước đến chọn một chiếc váy cho cô.

 

Nghĩ đến nơi Chung Phù sắp xếp hẳn là sẽ không quá ồn ào.

 

Nhạc Thanh Mộng nhìn chiếc váy này, không dài cũng không ngắn, vừa vặn dài đến đầu gối, thắt eo buộc ngực, phía trên còn có hai dây váy nhỏ và ống tay phồng, có chút gợi cảm và dễ thương, quả thật có thể nói là vừa trong sáng vừa quyến rũ.

 

Cố Ngọc Thần đưa người ra khỏi cửa, trong thang máy đã có người, anh kéo Nhạc Thanh Mộng đứng qua một bên.

 

Vừa xuống tầng một, vài người nói chuyện vui cười bước vào thang máy, ngay lập tức không gian nhỏ đi không ít.

 

Đối phương chen vào bên trong, trực tiếp chiếm lấy nơi mà Nhạc Thanh Mộng đang đứng.

 

Xem ra hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của cô, hơn nữa là dường như người khác không thể chạm vào cô.

 

Vốn dĩ anh còn cho rằng bảo vật mình cất giấu cẩn thận sẽ bị người khác nhìn thấy, trong lòng vẫn luôn khó chịu, nhưng khi biết người khác không nhìn thấy Nhạc Thanh Mộng, tâm trạng của anh lập tức tốt hơn nhiều.

 

Chỉ là khi đến nơi, Cố Ngọc Thần đen mặt nhìn tòa nhà trước mặt.

 

Chung Phù dẫn theo một đám người cười toe toét lại đây: "Sao hôm nay đột nhiên anh hưng phấn muốn đi chơi thế? Mấy ngày trước cứ rảnh rỗi là chạy về nhà."

 

Cố Ngọc Thần hỏi: "Đây là nơi thú vị mà cậu sắp xếp? Quán bar?"

 

Chung Phù sờ sờ mũi: "Buổi tối không đi bar thì còn đi đâu chơi nữa?"

 

Cố Ngọc Thần cau mày muốn đưa Nhạc Thanh Mộng trở về, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đã sớm mở to đôi mắt sáng lấp lánh gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, nhìn dáng vẻ này là không dẫn cô đi được rồi.

 

Chung Phù nghi hoặc hỏi: "Anh Cố, anh đang nhìn gì vậy?"

 

Cố Ngọc Thần nắm chặt tay cô, lắc đầu, trầm giọng nói: "Vào thôi."

 

Nhạc Thanh Mộng đã sớm hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên, nếu không phải bị anh kéo tay thì cô đã xông vào từ lâu rồi, dù sao người khác không nhìn thấy, không chạm vào cô được.

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 55
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.