Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 62

Chương 22: Thăm bệnh

 

Cố Ngọc Thần có chút thời gian rảnh lập tức dẫn theo Nhạc Thanh Mộng đến nhà họ Nhạc.

 

Mẹ Nhạc tiếp đón Cố Ngọc Thần: "Đã làm phiền con rồi..."

 

Cô con gái vẫn nằm bất tỉnh trên giường, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt mẹ Nhạc hơi se lại, không khỏi đỏ ửng.

 

Đôi mắt của Cố Ngọc Thần dừng trên người phụ nữ hoặc nói là cô gái trên giường, cô ấy nhỏ hơn anh vài tuổi, hiện tại vừa mới trưởng thành. 

 

Anh liếc mắt nhìn Nhạc Thanh Mộng ở phía sau, thấy đối phương khẽ gật đầu, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

 

"Dì, dì đừng buồn, con sẽ nhanh chóng tìm người tới đây xem."

 

So với mấy ngày hôm trước, mẹ Nhạc lại tiều tụy hơn vài phần.

 

Chờ hai người ra khỏi nhà họ Nhạc, đi thẳng đến thành phố Vân.

 

Lần này, Thiên Trạch nhìn thấy hai người thì có chút kinh ngạc: "Các người nhanh như vậy đã tìm được rồi?"

 

Cố Ngọc Thần kể hết ngọn nguồn câu chuyện, khiến Thiên Trạch phải nhìn anh thêm vài lần.

 

Sau đó anh ta quay đầu lại hận sắt không thành thép đối với Nhạc Thanh Mộng oán trách: "Cô cứ như vậy mà thích cậu ta, không phải cậu ta thì không được, cô xem một hồn một phách của cô cũng phải chạy tới bên cạnh cậu ta."

 

Nhạc Thanh Mộng bị trách móc ngậm miệng không trả lời được, nếu cô không ở đó, có lẽ sau này Cố Ngọc Thần đối phương sẽ thực sự bên nhau.

 

"Đừng nói nhảm, rốt cuộc là phải làm như thế nào!? Có biện pháp nào có thể không làm tổn thương cô ấy không?" Nhạc Thanh Mộng vỗ bàn một cái, ra vẻ hung dữ nói.

 

Nhạc Thanh Mộng nghĩ đến mẹ Nhạc, nhìn thấy người mẹ dịu dàng như vậy, trái trong lòng cô chua xót.

 

Thiên Trạch chậc lưỡi vài cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Rất đơn giản, tôi đi theo cô một chuyến, đem linh hồn dung hợp thành một thể là được rồi. Hiện tại cô ấy xuất hiện loại tình huống này chủ yếu do số mệnh của chủ thể là cô càng ngày càng thịnh vượng, làm liên lụy đến một hồn một phách kia, cho dù mặc kệ thì cô ấy cũng không chống đỡ được bao lâu."

 

“Nhưng...”

 

Nhạc Thanh Mộng còn muốn nói thêm điều gì đó, Cố Ngọc Thần lại ôm chặt cô.

 

So với Nhạc Khinh Mộng không quen thuộc kia, anh càng để ý người trong lòng hơn.

 

Nếu phải lựa chọn giữa hai người, anh sẽ chọn Nhạc Thanh Mộng không chút do dự. 

 

"Thanh Mộng. Đừng mềm lòng." Anh không dám lấy cô ra làm bất luận nhượng bộ nào.

 

Nhìn hai người kì quái ôm nhau, Thiên Trạch không khỏi nổi da gà khắp người.

 

“Muốn khoe ân ái thì đi ra ngoài mà khoe... Anh ta liếc hai người họ, dứt khoát xoay người nhắm mắt làm ngơ, “Tôi còn chưa nói hết, các người đã bày ra dáng vẻ muốn chết muốn sống làm gì? "

 

“Vậy thì còn cách nào khác không?" Cố Ngọc Thần nhìn về phía Nhạc Thanh Mộng, chạm vào khuôn mặt buồn bã của cô.

 

Thiên Trạch chỉ vào Nhạc Thanh Mộng: "Coi như bây giờ cô là hỗn hợp một hồn một phách, chung quy vẫn là không có cơ thể, không bằng cô đi vào thân thể kia đi.”

 

Nhạc Thanh Mộng nhíu mày: "Nói như vậy, có phải đối phương sẽ biến mất hay không.."

 

“Đối phương cái gì, đó chính là cô, cô đừng nghĩ quá nhiều.” Thiên Trạch thấy cô vẫn có vẻ không quyết định được, dứt khoát mặc kệ cô, trực tiếp nhìn về phía Cố Ngọc Thần, “Cậu thì sao?"

 

“Có hậu quả gì không?”

 

Thiên Trạch nhướng mày, lười biếng dựa vào ghế tựa, một chân hơi cong, khóe miệng nhếch lên: “Hậu quả ư... Dù sao cũng là cô ấy dung nhập vào cơ thể người khác, cho nên cũng không có vấn đề gì to tát, có điều cô ấy có thể sẽ quên một vài chuyện mà thôi, hoặc là quên mất một số người..."

 

Anh ta nói nhẹ nhàng nhưng lại đè nặng tầng tầng lớp lớp lên trái tim của Nhạc Thanh Mộng và Cố Ngọc Thần, đặc biệt là Cố Ngọc Thần, vòng tay đang ôm Nhạc Thanh Mộng càng siết chặt thêm vài phần.

 

Một lúc lâu sau, Nhạc Thanh Mộng giơ tay đè chặt tay anh: "Ngọc Thần, chúng ta lại nghĩ cách khác..." Đúng lúc, cô cũng không muốn làm tổn thương cô gái đó, mẹ cô ấy rất yêu cô ấy.

 

"Không, cứ làm như vậy đi, anh muốn em ở lại thế giới của anh, em quên anh cũng không sao, anh nhớ là được, anh đều nhớ rõ tất cả, lần này đến lượt anh yêu em, theo đuổi em, chờ em."

 

Thiên Trạch còn tưởng rằng mình có thể xem được một màn kịch hay nào đó, không nghĩ tới bị ăn một miệng cẩu lương, vẻ mặt của anh ta tràn đầy sự ghét bỏ.

 

“Vậy anh đi theo chúng tôi đi.” Hai người quyết định, Cố Ngọc Thần muốn trực tiếp đưa Thiên Trạch đi, sớm ngày giải quyết, anh cũng có thể yên tâm sớm hơn một ngày.

 

Thiên Trạch lắc đầu: "Tôi không đi cùng các người đâu, các người về trước đi, tôi sẽ tới đó sau."

 

Cố Ngọc Thần nắm tay Nhạc Thanh Mộng ra khỏi cửa chùa.

 

Trên đường đi, cảm xúc Nhạc Thanh Mộng vẫn không cao, Cố Ngọc Thần chỉ lặng lẽ nắm chặt tay cô, chậm rãi đi cùng cô.

 

Phía sau, một tiểu hòa thượng đứng phía sau Thiên Trạch, nhìn anh ta đứng hồi lâu, nhìn theo ánh mắt của anh ta nhìn ra ngoài, khó hiểu hỏi: "Sư phụ, ngoài cửa có cái gì ư?"

 

Thiên Trạch ngước mắt lên nhìn ánh nắng, ánh mặt trời chói chang, kích thích hốc mắt của anh đau xót, anh khẽ thở dài, quay người lại xoa đầu tiểu hòa thượng cười nói: “Ngoài cửa ư, có ánh sáng."

 

Đó là ánh sáng của anh, chỉ cần cô cười, ánh sáng đó sẽ soi sáng con đường anh đi về phía trước.

 

Đáng tiếc ánh sáng kia từ đầu đến cuối đều không muốn dừng lại lòng bàn tay của anh.

 

Cô đợi người kia ngàn năm, lại không biết, anh cũng đợi cô ngàn năm.

 

*

 

Trên chuyến bay trở về, Cố Ngọc Thần nắm cổ tay nhỏ bé yếu ớt của cô vuốt ve: "Cho dù em không đi, cô ấy cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa."

 

"Em biết, chỉ là trong lòng em có chút khó chịu, có phải lúc trước em không nên..."

 

Môi cô bị Cố Ngọc Thần lấp kín, nước bọt hòa quyện vào nhau, nụ hôn của anh tràn ngập tình yêu sâu đậm, cuốn trôi mọi băn khoăn của cô. 

 

Trăm ngàn năm chờ đợi, cô không nghĩ, cũng không muốn đợi thêm nữa.

 

Đúng là cô vẫn ích kỷ.

 

Sau khi buông bỏ nút thắt, Nhạc Thanh Mộng dựa vào vai Cố Ngọc Thần, lại bắt đầu thấy lo lắng về một chuyện khác: "Đến lúc đó, em quên anh, anh phải nhớ yêu em."

 

"Anh đảm bảo rằng người đầu tiên em nhìn thấy sẽ là anh, anh nhất định đợi em lại yêu anh một lần nữa." Cố Ngọc Thần ôm Nhạc Thanh Mộng nghiêm túc nói, "Em phải cố gắng nhớ đến anh."

 

“Em hứa.”

 

Khi Cố Ngọc Thần và Nhạc Thanh Mộng trở về nhà, anh lập tức không ngăn được sự kích động trong lòng, một tay ôm chặt cô vào lòng, dùng sức ôm.

 

Hai người giống như tia lửa va chạm với quả bóng, luôn có thể vô tình quẹt ra tia lửa, ngay sau đó mất kiểm soát.

 

Trong không gian cửa phòng đóng chặt, cả người cô trần trụi nằm dưới người anh, ở giữa huyệt thịt mềm mại đang cầm côn thịt to lớn, không ngừng ra ra vào vào, tiếng nước nhóp nhép vang lên.

 

“Thanh Mộng, Thanh Mộng...” Anh say mê thân thể của cô, trong hơi thở nóng bỏng thì thầm gọi tên cô.

 

Nhạc Thanh Mộng vô lực thừa nhận niềm vui thích quá mức trí mạng, hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn cái đầu đang vùi trong ngực mình, đầu ngón tay luồn vào tóc anh, ôm chặt lấy mọi thứ từ anh.

 

Côn thịt của anh đột nhiên cắm xuống, khe thịt nhỏ bé nằm sâu trong cơ thể nháy mắt bị cắm mở, quy đầu bá đạo va chạm đâm khiến thân thể cô bị mở ra. 

 

“A..” Cô kêu lên một tiếng, ngẩng đầu và cổ lên cố gắng thở hổn hển, cảm giác đau đớn khi than thể bị xé mở mang theo một cỗ khoái cảm chết người quay đầu mà đến, cảm giác thỏa mãn khi bị chiếm hữu khiến da thịt toàn thân cô như giãn ra.

 

Quy đầu khổng lồ cắm vào cổ tử cung, nhẹ nhàng ma sát, như muốn khơi dậy cơn ngứa ngáy khắp người cô, từng đợt dâm thủy như thủy triều xông đến tập kích lỗ quy đầu của anh.

 

"Hức huhu.." Ý thức của thân thể phản ứng càng nhanh, càng thành thật hơn não bộ, mị thịt ngay lập tức siết chặt thân gậy của anh, mút từng tầng một, ngăn không cho anh tiến thêm một bước xâm nhập vào lãnh địa của cô.

 

Nhưng bàn tay anh nâng lên, mạnh mẽ mở đùi cô ra, cơ bắp căng chặt và đường đi cùng nổi lên phản ứng dây chuyền, xoắn chặt giữ lấy côn thịt của anh.

 

Mị thịt khẽ mấp máy, cô có thể cảm nhận rõ ràng côn thịt vốn dĩ thô cứng nóng bỏng lại phình to thêm vài phần, còn sinh động nhảy lên vài cái trong cơ thể cô. 

 

Đại não của Cố Ngọc Thần tê dại, cảm giác từng trận mút chặt trí mạng từ quy đầu truyền đến khiến hô hấp của anh chậm lại, sợ ngay sau đó anh không nhịn được mà bắn ra.

 

Anh nhẹ nhàng cử động thắt lưng, cô gái quyến rũ dưới thân cũng theo đó phát ra tiếng rên rỉ mê hoặc tận xương, thừa dịp cô thất thần trong chốc lát, anh thuận thế hung ác đâm rút cô vài cái.

 

Đối mặt với hoa huyệt chặt chẽ trơn ướt của cô, anh đột nhiên mạnh mẽ di chuyển phần hông, như thể mở ra một thế giới mới, gân xanh nổi lên, anh âm thầm cắn răng gầm nhẹ, một tấc một tấc đâm chọc.

 

"Thả lỏng nào..." Anh hung hăng vỗ vào cặp mông trắng nõn của cô, sau đó bóp chặt eo cô, hung hăng cắm rút vài cái.

 

Nhạc Thanh Mộng vô lực bĩu môi, cô cũng muốn thả lỏng, nhưng loại thân thể bị mở ra cảm thấy nguy cơ quá cao, mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi một lần cô đều không thể khống chế được bản thân.

 

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt tủi thân của cô quá rõ ràng, Cố Ngọc Thần giảm tốc độ tiến công, cúi xuống khẽ hôn cô vài cái.

 

Nhạc Thanh Mộng lúc này mới có chút cơ hội thở dốc: "Không được... Em... Không thể..."

 

Cố Ngọc Thần im lặng, chỉ nhìn cô cười khẽ, Nhạc Thanh Mộng tức giận đến mức muốn giơ tay đánh người, nhưng đáng tiếc cô không còn sức, bởi cô đã cao trào ba lần.

 

"Ngoan, ăn cho xong, rất tốt cho cơ thể." Bởi vì anh biết rõ thân thể hiện tại của cô không thể thụ thai, nên mỗi lần anh đều không đeo bao, làm tình với cô cũng không chút kiêng kỵ, thậm chí mỗi lần vào thời điểm cuối cùng anh đều tách môi âm hộ của cô ra, hung hăng đâm chọc đến chỗ sâu nhất mới bắn ra, rót cho cô một bụng tinh dịch.

 

Mỗi lần thưởng cho cô một chút ngon ngọt, Cố Ngọc Thần liền bắt đầu không quan tâm, phần hông như máy đóng cọc, tốc độ đưa đẩy dần dần tăng lên, hai quả tinh hoàn không ngừng đập vào cặp mông đang đung đưa của cô, nơi giao hợp bọt trắng tràn lan không ngừng nhỏ giọt trên drap trải giường.

 

"Ôi, hu hu..." Anh bắt đầu mạnh mẽ cắm rút, Nhạc Thanh Mộng chỉ còn lại tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng miếng thịt đến miệng thì làm gì có chuyện con sói chịu nhả ra, nhất định phải ăn no thì mới có thể dừng lại được.

 

Đôi mắt đỏ tươi của anh nhìn chăm chăm hoa huyệt mềm mại, dưới sự cưng chiều của anh dần trở nên đỏ bừng, dâm thủy lần lượt chảy ra lại bị đánh thành bọt trắng, dính vào lông mu nơi giao hợp của hai người.

 

Màu đen, màu trắng, màu đỏ, hòa lẫn.

 

Sau khi làm xong, anh vuốt ve mái tóc mềm mại của Nhạc Thanh Mộng, ánh mắt nặng nề, thấp giọng thì thầm: "Phải nhớ đến anh..."

 

Anh sợ, sợ vào lúc cô mất đi trí nhớ, anh không cẩn thận sẽ đánh mất cô.

 

Anh không thể chịu được hậu quả như vậy.

 

Cho nên tốt nhất là đợi đến khi cô bình phục thì trực tiếp cho hai người họ định ra hôn ước, đồng thời từng giây từng phút luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô.

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 62
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.