Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 66

 

Chương 26: Đánh lén ban đêm

 

Đêm khuya, Nhạc Khinh Mông ngủ say.

 

Tư thế ngủ ngay ngắn ban đầu đã biến mất từ lâu sau khi cô chìm vào giấc ngủ say, chăn bông trên người cũng sắp rơi xuống đất.

 

Cánh cửa lặng lẽ bị mở ra, Cố Ngọc Thần đặt chiếc chìa khóa trong tay xuống, chậm rãi đi vào, anh đứng bên giường cô, ánh mắt si mê nhìn người trên giường.

 

Anh kéo chăn lên, từ từ đặt lên giường.

 

Cô mặc một chiếc váy ngủ, nhưng do động tác quá lớn, làn váy đã bay lên từ lâu, tất cả đều lưu lại trên eo, chiếc quần lót ren trắng tinh ôm lấy cặp mông mượt mà, hai chân cô đan vào nhau, chân tâm hoa huyệt như ẩn như hiện.

 

Ly sữa bò được đặt ở đầu giường, bên trong vẫn còn thừa lại một ít, Cố Ngọc Thần không nhúc nhích.

 

Anh cúi người xuống, cơ thể nóng bỏng nặng nề đè lên người thiếu nữ, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô, đó là Nhạc Thanh Mộng của anh.

 

Đầu lưỡi khắc họa đôi mắt, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi mềm mại của cô, khi anh nghĩ đến trong thân thể này chính là Nhạc Thanh Mộng của anh, về sau họ có thể ở bên nhau, anh thật hưng phấn.

 

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào người cô, mặc dù ý thức của cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, nhưng Nhạc Khinh Mông lại như ý thức được điều gì đó, thân thể cô không tự chủ được run lên vài cái, trông rất đáng thương.

 

Anh nâng cô dậy, từ từ cởi váy và quần lót của cô ra, toàn thân cô trần trụi nằm trên giường.

 

Bởi vì thân thể này chứa đựng linh hồn anh yêu thương, nên mới khiến người ta say mê như vậy.

 

Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, anh thực sự không thể nhịn nổi nữa.

 

Mỗi lần nhìn thấy cô, anh lập tức muốn dùng lực ôm chặt cô, nhập cô vào trong máu thịt của mình, về sau không bao giờ tách rời nữa. 

 

Nhưng anh sợ lúc này cô mất trí nhớ sẽ bị anh làm cho hoảng sợ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không thể kiểm soát được, anh sẽ phát điên mất. 

 

Anh chỉ có thể kiềm chế bản thân, giả vờ tỏ ra dịu dàng vô hại, từ từ dụ cô vào chiếc lồng mà anh đã thiết lập tốt.

 

Tay anh lướt trên làn da mỏng manh của cô từng li từng tí, từ bờ vai tròn trịa, bộ ngực trắng nõn yêu kiều, lướt qua chiếc bụng phẳng lì, cuối cùng dừng lại trên bãi cỏ.

 

Ôm lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, da thịt kề sát, mới có thể khiến anh có chút cảm giác an toàn.

 

Nắm đỉnh nhũ trong tay, chậm rãi nhào nặn, viên cầu màu trắng kia như muốn tan chảy trong tay anh, khiến anh lưu luyến không nỡ buông tay.

 

Đôi môi anh đốt lửa khắp nơi trên người cô, nhưng anh lại kiềm chế không để lại bất kì dấu vết nào, bộ ngực trắng nõn non mềm bị môi anh ngậm lấy, đỉnh nhũ mềm mại nở rộ trong miệng, thẳng cứng dán chặt vào chiếc lưỡi thô ráp của anh.

 

“Đáng yêu quá...” Anh nhả đỉnh nhũ ra, lại ngậm lấy cắn nhẹ vài cái, khiến nụ hoa nở rộ càng thêm xinh đẹp, khiến thân thể cô cũng rung động càng kịch liệt.

 

“Ưm... A...” Nhạc Khinh Mông phát ra vài tiếng nói mớ, nhưng đôi mắt lại không thể nào mở ra được, ngược lại thân thể cô theo động tác của anh không ngừng run rẩy.

 

Cố Ngọc Thần càng lúc càng không kiềm chế được, bàn tay to lớn kéo cặp đùi trắng nõn của cô ra, chân tâm ánh lên vài vệt nước trong suốt dụ dỗ anh cúi xuống, ngậm lấy nhụy hoa mềm mại.

 

"A..." Thân thể phía dưới phản ứng càng mãnh liệt, hai đùi giãy giụa muốn khép lại, cửa huyệt cũng trở nên căng chặt. 

 

Nhưng chút sức lực này đối với Cố Ngọc Thần, người nhất định phải giành được này mà nói, thì nó hoàn toàn là kiến càng lay cây, anh nhẹ nhàng đè xuống đã áp chế được sự giãy giụa của cô, chiếc lưỡi to của anh quét sạch mật dịch, lại thử thăm dò liếm láp điểm mẫn cảm nơi cửa huyệt của cô.

 

Huyệt thịt thẹn thùng run rẩy, nhưng thủy dịch vẫn không ngừng phun ra từng giọt, Cố Ngọc Thần nâng mông cô lên, bàn tay to dùng sức nhào nặn, khuôn mặt anh gần như đều vùi vào giữa hai chân cô.

 

Hương vị của cô quá tuyệt vời, cho dù không có bước cuối cùng, cũng đủ để an ủi trái tim bồn chồn bất an của anh.

 

Khi một cỗ tinh dịch trắng đục nóng bỏng tiết ra, bắn lên bụng nhỏ mềm mại của cô, thân thể của cô run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ấm ức, giống như bị người bắt nạt thê thảm.

 

Cố Ngọc Thần giúp cô dọn dẹp mọi thứ, âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi mới lưu luyến rời đi. 

 

Mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. 

 

*

 

Ngày hôm sau, Nhạc Khinh Mông tỉnh lại chỉ cảm thấy trong đầu có chút choáng váng, cô nhìn thấy thời gian, vậy mà đã là tám chín giờ rồi.

 

Cô vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt, may mà rửa mặt không cần nước ấm cũng được.

 

Sau khi thay quần áo xong, cô mở khóa cửa đi ra ngoài.

 

"Em dậy rồi? Tôi để bữa sáng trong bếp, em ăn một chút đi, rồi chúng ta đến trường học." Cố Ngọc Thần ra khỏi phòng, nhìn Nhạc Khinh Mông nói.

 

"Được, tôi đi ngay đây."

 

"Không vội, buổi sáng tôi không có tiết học."

 

Mặc dù Cố Ngọc Thần đã nói như vậy, nhưng Nhạc Khinh Mông cũng không chần chừ, vội vàng ăn một ít bữa sáng rồi lập tức đi ra ngoài. 

 

Bởi vì khoảng cách không xa, Nhạc Khinh Mông cũng muốn đi xem hoàn cảnh chung quanh, cho nên hai người đi bộ đến đó. 

 

Lúc này cô mới ý thức được eo mình hơi đau.

 

“Làm sao vậy? Thân thể em không thoải mái sao?” Đôi mắt Cố Ngọc Thần nhanh chóng lóe lên một tia đen tối, anh cười nhạt quan tâm hỏi. 

 

Nhạc Khinh Mông nhéo nhéo eo: “Tôi không sao, chỉ là cảm thấy eo có hơi đau.” Cô lại gõ nhẹ, “Có lẽ là do hôm qua dọn đồ đụng trúng gì đó.” 

 

Cô hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nhận lấy.

 

Cố Ngọc Thần liếc nhìn vài lần, khẳng định cô không phát hiện ra điều gì, vì vậy anh cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ chậm rãi giới thiệu tình hình trường học cho cô.

 

Chỉ là không nghĩ tới, trên đường đi, Cố Ngọc Thần gặp Chung Phù.



*** 26 ***



Chương 27: Ra mắt

 

Chung Phù vừa định đến đây chào hỏi, cậu ấy đã nhìn thấy cô gái đứng cạnh Cố Ngọc Thần, đồng tử mở to ngay lập tức.

 

Cố Ngọc Thần ngay lập tức kéo Nhạc Khinh Mông tăng nhanh tốc độ.

 

Chung Phù liền nhìn Cố Ngọc Thần mặt không đổi sắc đi vào khuôn viên trường, sau khi cậu ấy lấy lại tinh thần, cậu nhanh chóng đuổi theo. 

 

“Anh Cố!!”

 

Cố Ngọc Thần giả vờ như không nghe thấy.

 

Ngược lại là Nhạc Khinh Mông nhịn không được quay đầu lại, lập tức thấy một bóng người đang lao đến. Ô cưỡng

 

"Anh Cố, chờ em chút..."

 

Cố Ngọc Thần đỡ trán dừng bước, bất đắc dĩ quay đầu lại: "Có chuyện gì?"

 

“Anh Cố, sao hôm nay anh lại tới đây?" Ánh mắt Chung Phù không khỏi liếc nhìn cô gái bên cạnh vài cái, cậu còn nhướng mày nhìn Cố Ngọc Thần.

 

Cố Ngọc Thần giơ tay trực tiếp đẩy mặt cậu ta: "Tôi đến xem một chút, cậu chớ cản đường."

 

"Này... anh Cố, sao anh không giới thiệu vậy?" Chung Phù mỉm cười lùi sang phía bên cạnh, thậm chí còn mỉm cười với Nhạc Khinh Mông. 

 

“Đây là?” Nhạc Khinh Mông cũng tò mò.

 

Cố Ngọc Thần: "Đây là bạn của tôi, đừng để ý đến cậu ta, đầu óc cậu ta không được bình thường."

 

"Anh Cố..." Chung Phù mới vừa kêu lên một tiếng đã bị một ánh mắt lạnh lùng của Cố Ngọc Thần ngăn lại.

 

Nhạc Khinh Mông ở bên cạnh nhìn thấy, không khỏi nở nụ cười: "Quan hệ của hai người không tồi."

 

"Tất nhiên rồi, anh Cố và tôi đã biết nhau từ thời trung học, cho đến tận bây giờ đấy." Chung Phù như đã quen, cậu cũng mặc kệ mối quan hệ giữa Nhạc Khinh Mông và Cố Ngọc Thần, lại trò chuyện, "Tôi tên Chung Phù, cậu là....?"

 

Sắc mặt của Cố Ngọc Thần càng trở nên tệ hơn.

 

“Chung Phù, đây là Nhạc Khinh Mông, vợ của tôi.” Thấy hai người họ trò chuyện vui vẻ, Cố Ngọc Thần trực tiếp ngắt lời.

 

"Ồ, thì ra là vợ của anh, anh Cố, anh..." Chung Phù cười xua tay, sau đó hét lên một tiếng, không dám tin nhìn về phía Nhạc Khinh Mông, "Vợ??!!"

 

Nhạc Khinh Mông sửng sốt trước hành động lớn của cậu ta, cô cẩn thận đến gần Cố Ngọc Thần: "Điều này không cần thiết phải nói đi."

 

Cố Ngọc Thần nhìn cô gái nhỏ tiến đến bên cạnh mình, hương thơm thoang thoảng truyền đến chóp mũi, nỗi buồn bực trong lòng tiêu tán đi rất nhiều, anh cười nói: “Nói rõ ràng cũng không tệ, tránh để lúc em đến trường học sẽ bị đám ruồi bọ để ý.”

 

Nhạc Khinh Mông suy nghĩ, cũng không phản đối, chỉ là trong lòng dâng lên vài phần vui sướng bí ẩn.

 

Chung Phù ở đầu kia vô cùng tức giận, gấp đến mức nhảy cẫng lên: "Anh Cố, anh đùa em à... sao lại đột nhiên... kết hôn?"

 

"Chuyện xảy ra mấy ngày trước, chỉ mới đăng kí kết hôn."

 

Cố Ngọc Thần thờ ơ giải thích một câu, sau đó không nói gì nữa, anh trực tiếp ném Chung Phù đang bối rối qua một bên và dẫn Nhạc Khinh Mông đi dạo quanh trường.

 

Đến khi đi bộ đến tòa nhà dạy học quen thuộc lúc trước, Cố Ngọc Thần không khỏi nóng mặt khi nghĩ đến khoảng thời gian điên cuồng trong nhà vệ sinh, tối hôm qua làm chuyện kia một lần, tương đương với uống rượu độc giải khát, chỉ có thể tạm thời ngăn khát, nhưng dục hỏa trong cơ thể anh lại càng thêm mãnh liệt.

 

Bây giờ đang trong giờ học, trên đường không có nhiều người, Cố Ngọc Thần cũng chọn nơi ít người mà đi.

 

Hai người chỉ vừa trò chuyện vừa đi dạo như vậy cũng không thấy chán, thậm chí Khinh Mông có phần hưởng thụ cảm giác này.

 

Tựa như chỉ cần có anh ở bên cạnh là tốt rồi.

 

Loại cảm giác khó hiểu này thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện, rõ ràng trước đây cô không hề có suy nghĩ gì, nhưng có đôi khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô sẽ lập tức sững sờ, tim đập thình thịch.

 

Ở một nơi khác, khi Chung Phù cuối cùng từ việc Cố Ngọc Thần kết hôn và có vợ, hơn nữa có vẻ anh ấy rất thích đối phương, cậu lập tức lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho một đám người trong nhóm.

 

Trong nhóm lập tức bùng nổ.

 

Sau khi Cố Ngọc Thần đưa Nhạc Khinh Mông đi dạo một vòng, giải quyết xong việc chuyển trường, khi về đến nhà, anh thấy cả nhóm đang hò hét để Cố Ngọc Thần dẫn chị dâu ra ngoài xem.

 

“Tối nay em có muốn ra ngoài ăn tối với bạn của tôi không?” Cố Ngọc Thần nhìn nhóm người kêu gào nếu anh không dẫn người ra ngoài thì họ sẽ đến cửa uy hiếp, anh bất đắc dĩ hỏi Nhạc Khinh Mông.

 

“Được."

 

Cố Ngọc Thần trả lời tin nhắn trong nhóm, sau đó anh cũng không quan tâm đám người kia nhốn nháo như thế nào.

 

Khi đến giờ hẹn, Cố Ngọc Thần đưa Nhạc Khinh Mông đến quán bar, vẫn là quán bar đã từng đến trước đó.

 

Khi vào bên trong, đã có một đám người xung quanh.

 

Vừa nhìn thấy Nhạc Khinh Mông và Cố Ngọc Thần đi vào thì bọn họ bắt đầu ồn ào.

 

Nhạc Khinh Mông cũng rất thích vui chơi náo nhiệt, mặc dù bạn của Cố Ngọc Thần ồn ào nhưng họ cũng có chừng mực, một nhóm người thoáng cái đã trò chuyện vui vẻ.

 

Thấy cô gái nhỏ chơi vui vẻ, Cố Ngọc Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, Chung Phù đẩy vài người ra rồi chen lại đây, nắm lấy vai Cố Ngọc Thần rồi cười xấu xa.

 

"Anh Cố, anh đã lén lút giấu người từ lúc nào, cũng không nói cho em biết!"

 

Nhiều năm như vậy, ánh mắt của Cố Ngọc Thần không thể lừa được cậu, nhìn dáng vẻ này thì thực sự rơi vào bể tình rồi.

 

Cố Ngọc Thần tâm tình không tệ, cũng không ghét bỏ cậu, anh chỉ cười nhạt: "Không lâu."

 

"Đêm nay không say không về! Phải uống nhiều chút." Chung Phù trực tiếp gọi người bưng một vò rượu tới.

 

Cố Ngọc Thần đang có tâm trạng tốt, cũng không ngăn cản họ ầm ĩ, anh cầm rượu lên dứt khoát uống một hơi.

 

Nhạc Khinh Mông ở bên kia thấy thế, nhịn không được đi tới, cô lẩm bẩm nói: "Anh uống ít thôi, lỡ như anh uống say, tôi không hầu hạ anh được đâu."

 

Cố Ngọc Thần cười khẽ: "Tôi biết rồi."

 

Chung Phù ở một bên ăn cẩu lương, bây giờ đã bắt đầu quản, liệu sau này anh ấy có thể sống hay không.

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 66
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.