Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 68

Chương 29: Tỏ tình

 

Nhạc Khinh Mông chính thức bắt đầu đi học.

 

Cố Ngọc Thần cũng bắt đầu đề phòng, nhân tiện một số kế hoạch cũng được đưa ra.

 

Đặc biệt là lần đầu tiên anh đưa Nhạc Khinh Mông đến lớp, anh đã cố ý ở trước lớp học làm một số cử chỉ thân mật, khiến bạn cùng lớp của Nhạc Khinh Mông đều ngầm biết học sinh mới chuyển đến chính là bạn gái của đại ca trường.

 

Nhạc Khinh Mông căn bản không nhận ra sự bất thường, chỉ là xung quanh không có người vây quanh cô như trước kia, khiến cô hiếm khi nhàn rỗi hơn rất nhiều.

 

Hôm nay, cô tan học sớm, vội vã đi tìm Cố Ngọc Thần.

 

Vừa ra khỏi cửa lớp, cô đã nhìn thấy Cố Ngọc Thần đang dựa vào khung cửa cách đó không xa, vẻ mặt anh lười biếng lướt điện thoại, đám nữ sinh đi qua đi lại xung quanh không nhịn được đỏ mặt nhìn anh, vội vã chạy qua sau đó lại quay đầu lại nhìn anh.

 

Nhạc Khinh Mông không hiểu sao trong lòng hơi chát, cô tức giận bước tới kéo anh đi ra ngoài.

 

"Sao vậy? Trong lớp có người bắt nạt em à?" Cố Ngọc Thần nhìn khuôn mặt đen thui của cô, suy nghĩ đầu tiên của anh là có người trong lớp bắt nạt cô.

 

Nhạc Khinh Mông lắc đầu: “Không có! Ai dám bắt nạt tôi!”

 

"Vậy em bị sao vậy? Tâm trạng không tốt hả?!" Cố Ngọc Thần giữ chặt thân thể cô rồi vội vàng tiến lên, hơi cúi người nhìn cô, "Ai làm em khó chiu?"

 

Nhạc Khinh Mông bị anh ồn ào liền mất bình tĩnh: "Không phải anh nói sẽ dẫn tôi đi chơi à?"

 

“Đi thôi.” Cố Ngọc Thần rất tự nhiên nắm tay cô đi về phía trước.

 

Lòng bàn tay Nhạc Khinh Mông nóng lên, cô không khỏi đồ chút mồ hôi.

 

*

 

Nhạc Khinh Mông nhìn ngôi nhà ma trước mặt, đây chính là nơi thú vị?

 

Cô không hiểu nhìn về phía Cố Ngọc Thần.

 

"Em có sợ không. Đây là nhà ma mới khai trương, nghe nói rất thú vị..."

 

Nơi này được Chung Phù nhiệt tình đề cử, nghe nói sau khi đến nơi này thì tình cảm sẽ trực tiếp tăng lên.

 

Cố Ngọc Thần còn chào hỏi các nhân viên làm việc ở đây.

 

Nhạc Khinh Mông nuốt nước miếng: "Không sao."

 

Ban ngày ban mặt, sợ cái gì!!

 

Cố Ngọc Thần nhìn ra cô cố giả vờ bình tĩnh, khóe miệng hơi cong lên, sau khi kiểm tra vé trên điện thoại di động, anh lập tức dẫn Nhạc Khinh Mông đi vào.

 

Vừa vào cửa, bức rèm buông xuống, ánh nắng bên ngoài lập tức bị che khuất, một luồng khí lạnh thổi tới lập tức khiến cô rùng mình. 

 

Nhạc Khinh Mông theo bản năng co người lại bên cạnh Cố Ngọc Thần, tay cũng hơi siết chặt lại.

 

Cố Ngọc Thần không tiếng động cười khẽ, nơi này quả là rất thú vị.

 

Hai người tiếp tục đi về phía trước, bên trong không thắp đèn, chỉ có một ngọn đèn xanh lờ mờ trên vách tường chỉ đường.

 

Con đường dưới chân cô cũng không bằng phẳng, Nhạc Khinh Mông đi rất gập ghềnh, thỉnh thoảng sẽ vấp chân, cuối cùng cô dứt khoát trực tiếp ôm lấy cánh tay Cố Ngọc Thần.

 

Mềm mại dán chặt vào cánh tay, anh cảm giác được rõ nét, hầu kết khẽ di chuyển, cánh tay cứng ngắc lặng lẽ cọ xát vài lần, hiện tại toàn bộ tinh thần của cô đều tập trung đề phòng hoàn cảnh xung quanh.

 

Anh đút tay vào túi gõ vào điện thoại vài lần.

 

Đột nhiên trong không khí truyền đến một số tiếng sột soạt kỳ lạ, từ bốn phương tám hướng truyền đến, cảm giác như có loài bò sát nào đó sắp chui ra, Nhạc Khinh Mộng chỉ cảm thấy da gà toàn thân cô nổi hết lên.

 

“Cái gì... Thứ gì thế...” Đột nhiên chân cô như bị cái gì đó cào, ngứa ngứa, cô cúi đầu nhìn, một cái bóng dài lướt qua mu bàn chân, phát ra tiếng sột soạt.

 

"A!!! Cố Ngọc Thần!!!" Nhạc Khinh Mông sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cô bắt lấy Cố Ngọc Thần rồi chạy về phía người anh, hai chân cô kẹp chặt lấy vòng eo săn chắc của anh, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, đầu cũng vùi xuống. 

 

Cố Ngọc Thần thuận theo ôm lấy cô, bàn tay to lớn của anh vừa vặn chạm vào cặp mông mập mạp, mềm mại đến độ gần như lõm vào trong, nhưng cô lại sợ hãi đến mức hoàn toàn không phát hiện ra điều gì.

 

Hai chân cô quấn chặt lấy eo anh, cúi đầu vùi thật sâu ở trước người anh, lắc mông sợ hãi mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Chúng ta ra ngoài đi, ra ngoài đi..."

 

Cố Ngọc Thần bị động tác của cô làm cho chấn động, ngực cô mềm mại cọ vào ngực anh, lại cộng thêm tiếng khóc nức nở nũng nịu truyền đến bên tai anh, dưới thân anh lập tức dựng đứng lên, hận không thể từ tư thế này trực tiếp cắm vào, làm cô khóc lớn hơn nữa, làm chết cô - kẻ không có lương tâm cứ như vậy quên anh đi.

 

Chỉ là anh nghĩ đến kế hoạch hôm nay, nên vẫn cố chịu đựng, anh khàn giọng nói: “Được, chúng ta đi ra ngoài, em đừng sợ." Anh khẽ vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi cô.

 

Nhạc Khinh Mông không dám đi xuống, chân cô bủn rủn, Cố Ngọc Thần trực tiếp ôm cô đi qua, nhưng dọc đường kế tiếp cũng không có chuyện gì kinh khủng ghê tởm xảy ra, thông suốt như hoàn toàn không có cạm bẫy gì được lắp đặt.

 

Lúc này Nhạc Khinh Mông mới từ từ bình tĩnh lại, rõ ràng biết là không có gì đáng sợ, nhưng cô vẫn không khỏi sợ hãi, đợi ra đến nơi sáng sủa ở bên ngoài, cô lập tức buông Cố Ngọc Thần ra.

 

Lúc đi xuống, thân thể cô còn có chút lảo đảo, "Tôi đi WC." Cô cụp mắt vội vàng chạy trốn, bộ dạng vừa rồi thật sự quá mất mặt.

 

Phần thân dưới của Cố Ngọc Thần căng cứng khó chịu, anh dứt khoát là tìm một chỗ ngồi xuống, hai chân hơi dang rộng ra, che đi đũng quần đang cương cứng của mình.

 

Nhạc Khinh Mông đi vào nhà vệ sinh để dội nước lạnh, vừa rồi cô mới cảm nhận, cảm giác có một vật cứng nóng rực đụng vào giữa hai chân mình.

 

Làm sao lớn như vậy, nóng như vậy chứ?

 

Cô khó hiểu run lên, vậy mà thân thể cô không ngăn được như nhũn ra, Nhạc Khinh Mông vội vàng lắc đầu, chẳng lẽ cô thật sự động tình?

 

Dù sao mấy ngày nay thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến Cố Ngọc Thần!

 

Mỗi lúc như vậy, trong đầu cô luôn có hai người tí hon đấu tranh, một người nói dù sao chúng ta cũng đã kết hôn rồi, cứ làm những chuyện vợ chồng nên làm đi, người kia lại nói hai người các cô chỉ giả vờ thôi!

 

Đầu óc Nhạc Khinh Mông rất hỗn loạn, nhưng phản ứng của cơ thể lại quá chân thật, mỗi khi cô nghĩ đến cảm nhận vừa rồi, thân thể cô tự nhiên sẽ mềm nhũn ra.

 

Không thể phủ nhận, Cố Ngọc Thần thực phù hợp với tiêu chuẩn của cô, mới đầu cô phản kháng chỉ là vì chán ghét loại hôn nhân mù quáng này, nhưng hiện tại cô quả thực rất thích Cố Ngọc Thần, có lẽ thử mở lòng với anh cũng không tồi, dù sao vẫn tốt hơn là nhìn mấy cô gái khác đến với anh.

 

Nghĩ như vậy, Nhạc Khinh Mông sáng tỏ thông suốt.

 

Nói là làm, cô định vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì lập tức chuẩn bị tỏ tình, sau đó dẫn anh về ăn sạch, cô thèm đã lâu rồi.

 

Nhưng vừa bước ra, cô lập tức nổi trận lôi đình.

 

Cách đó không xa, một người phụ nữ thành thục quyến rũ đang ngồi bên cạnh Cố Ngọc Thần, hai người còn vừa nói vừa cười, có vẻ như rất vui vẻ.

 

Cô nổi giận đùng đùng đi tới, đứng yên trước mặt hai người họ: “Đây là ai?”

 

“À, tôi chỉ đang hỏi đường thôi.” Người phụ nữ nhìn về phía Nhạc Khinh Mông khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút khiêu khích. 

 

"Vậy bây giờ hỏi xong chưa?"

 

Người phụ nữ vén tóc, đứng dậy lắc mông nói: "Hỏi xong rồi, cho nên bây giờ tôi đang chờ bạn của tôi đến đây."

 

Nhạc Khinh Mông nhìn Cố Ngọc Thân vẫn ung dung ngồi một bên, cảm thấy tức giận sôi máu: "Vậy còn anh thì sao? Anh muốn cùng cô ta đợi bạn ở đây sao?"

 

“À không, không phải anh đang đợi em à?"

 

Với một câu như vậy, cơn giận bị dồn nén của Nhạc Khinh Mông mới tiêu tan một chút.

 

“Còn không đi mau!” Cô lôi kéo Cố Ngọc Thần xoay người rời đi, cô còn quay đầu lại trừng mắt nhìn người phụ nữ đang từ từ ngồi xuống, còn đối với Cố Ngọc Thần thì tức giận nói, “Anh có bị ngốc không vậy, anh không nhìn ra ý đồ của cô ta sao? Vừa thấy là biết không phải tới hỏi đường rồi!"

 

“Sao em lại tức giận như vậy?" Cố Ngọc Thần nắm lấy tay cô, kéo người đang ghen tuông vô cớ vào lòng mình, anh muốn ép cô sớm nhận ra tình cảm của mình.

 

Tất cả những lời nói cô chuẩn bị sẵn trước đó trong nhà vệ sinh đều hoàn toàn không dùng được vào lúc này, Nhạc Khinh Mông bị hỏi như vậy, tay chân có chút luống cuống, cô cụp mắt muốn chạy trốn, lại bị ngón tay của anh khẽ dùng sức, bắt cô ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau. 

 

Cố Ngọc Thần cử như vậy nhìn thẳng vào mắt cô, anh không cho phép ánh mắt của cô có bất kì sự trốn tránh nào: "Nói cho anh biết, vì sao em lại tức giận như vậy? Vừa rồi ở cửa lớp học, sao em lại khó chịu?"

 

Nhạc Khinh Mông khẽ giật mình, đúng rồi, vừa rồi nhìn thấy những nữ sinh khác đỏ mặt nhìn anh, trong lòng cô cũng rất khó chịu. 

 

"Em! Em thích anh, không thể à!!" Càng chột dạ, cô lại càng cây ngay không sợ chết đứng, "Dù sao chúng ta cũng đã kết hôn, em thích chồng em thì có vấn đề gì à!!”

 

Cố Ngọc Thần bị cô gào lên làm sững sờ, sau đó ý cười trong đáy mắt anh lan ra, anh củi người ôm lấy thân thể cứng ngắc của cô vào lòng, giọng nói dịu dàng mà trầm ấm chậm rãi vang lên: "Đương nhiên là không có vấn đề gì, đúng lúc, anh cũng thích em, vợ của anh."

 

Thật là vừa đáng yêu lại vừa bướng bỉnh, anh vốn tưởng còn phải ép cô thêm vài lần nữa mới có thể đạt được điều mình muốn, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 68
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.