Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 70

Ngoại truyện 1: Thiên Trạch

 

“Ngươi còn phải ở chỗ này đợi bao lâu nữa?" Thiên Trạch cầm theo một bầu rượu, tùy ý dựa vào bên cạnh một gốc cây, lười biếng liếc mắt nhìn về phía nữ nhân kiều diễm kia.

 

"Không biết..." Nhạc Thanh Mộng ánh mắt mê man, hơi không nhớ rõ tại sao nàng lại chờ ở chỗ này, chờ ai? 

 

Nhưng nàng không thể di chuyển, thân thể nàng cố chấp muốn ở chỗ này chờ đợi một người rất quan trọng. 

 

Thiên Trạch đến gần, khẽ cười nói: “Ngươi thật là ngốc, chắc chắn đối phương đã sớm quên ngươi rồi.” 

 

Nhạc Thanh Mộng quay đầu lại mê man nhìn Thiên Trạch: “Phải không?”

 

Bị đôi mắt trong veo của nàng nhìn qua, vẻ mặt vui vẻ Thiên Trạch hơi không chịu được.

 

Đây cũng là lần đầu tiên hắn xuống núi, không ngờ lại gặp được một sự tồn tại đặc biệt như vậy.

 

Hắn ở lại cùng nàng vài ngày, từ những lời nói rời rạc của cô mà ghép lại được một câu chuyện xưa.

 

Thiên Trạch mang theo một tia thương hại nói: "Ngươi đừng đợi nữa, nếu tiếp tục đợi nữa thì linh hồn của ngươi sẽ không chống đỡ được nữa đâu, đến lúc đó ngươi thật sự sẽ không có kiếp sau."

 

Nhạc Thanh Mộng vẫn thản nhiên nói: "Thật ư?"

 

Bị thái độ tùy ý của nàng chọc giận, Thiên Trạch nổi lên vài tia hỏa khí hiếm thấy, hắn tức giận quay trở về trên núi.

 

Chỉ là mới ở trên núi mấy ngày, trong lòng hắn đã chịu không nổi, lại xuống núi, vẫn tư thế cũ, nàng đứng ngây người nhìn về phương xa, ánh mắt mơ hồ xa xăm.

 

"Ngươi đợi bao lâu rồi?"

 

Nhạc Thanh Mộng ánh mắt có chút mê mang, lông mày nhíu lại, tựa hồ đang suy nghĩ: "Hình như mấy trăm năm..."

 

“Ngươi vẫn muốn tiếp tục chờ đợi như vậy ư?"

 

“Ừ.” Nhạc Thanh Mộng sắc mặt lạnh nhạt, giống như trước đó lời hắn nói nàng sẽ không có kiếp sau cũng không hề đáng sợ chút nào. Thiên Trạch lại nhịn không được ở bên cạnh nàng vài ngày.

 

Cuối cùng hắn lại bị sư đệ gọi về.

 

Vài năm sau, khi xuống núi, hắn lập tức đến thẳng nơi của Nhạc Thanh Mộng, trong lòng hy vọng cô có thể buông chấp niệm của mình và đầu thai chuyển thể.

 

Nhưng hắn vừa đến nơi liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp phía xa, trong thoáng chốc tựa như mấy năm nay hắn chưa từng rời đi vậy.

 

Lần này, hắn đi về phía cô, trầm giọng nói: "Ngươi có muốn đánh cược với ta không?" 

 

"Đánh cuộc gì?"

 

“Ta có thể giúp ngươi rút một hồn một phách ra để đi đầu thai chuyển thế, nó có thể giúp ngươi tìm được người ngươi hằng mong đợi." Ánh mắt Thiên Trạch nặng nề nhìn Nhạc Thanh Mộng, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Nếu như các ngươi có thể gặp mặt và yêu nhau một lần nữa, liền tính là ngươi thắng, còn nếu các ngươi gặp lại nhau, mà đối phương lại không yêu ngươi thì tính là người thua.”

 

Thật sự Nhạc Thanh Mộng đã ở đây quá lâu, lâu đến mức cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều cảm thấy mệt mỏi.

 

“Được.”

 

Thiên Trạch tiếp tục nói: "Nếu ngươi thua, ta muốn những năm tháng về sau ngươi phải ở lại bên cạnh ta, quên đi quá khứ và bắt đầu lại một lần nữa." 

 

Nhạc Thanh Mộng đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía Thiên Trạch, nhoẻn miệng cười, đôi mắt cô nổi lên gợn sóng, đang đung đưa từng đợt, tựa như trái tim hắn cũng nổi lên gợn sóng, bắt đầu từng vòng rung chuyển.

 

"Nếu ngươi thắng... Ta sẽ giúp ngươi tìm một thân thể để ở cùng hắn."

 

Nhạc Thanh Mộng gật gật đầu, rũ mắt đồng ý đánh cuộc.

 

Sau đó, hắn mau chóng giúp nàng rút ra một hồn một phách để đầu thai chuyển thể, đồng thời cũng giúp nàng củng cố linh hồn, để cô có thể tiếp tục chờ đợi.

 

Hai người, cụ thể là một người một quỷ đã ở cùng nhau vài năm.

 

Sự khẩn trương chờ mong của Nhạc Thanh Mộng lúc đầu dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.

 

Cho đến một ngày, Thiên Trạch đứng bên cạnh cô, ánh mắt thẫn thờ, nhìn theo ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm: "Ta phải đi, lần này có khả năng ta sẽ không thể đến đây trong thời gian ngắn."

 

Nhạc Thanh Mộng dời tầm mắt, dừng lại trên người nam nhân bên cạnh: "Ừ, ta biết rồi."

 

Thiên Trạch nhìn đôi mắt nổi lên sương mù của nàng, bất đắc dĩ thở dài, không biết hắn có thể tồn tại trong trí nhớ của nàng bao lâu.

 

"Hy vọng ta có thể sớm gặp được nam nhân mà người đang chờ đợi, ta thực tò mò không biết đó là người như thế nào."

 

Nhạc Thanh Mộng nghiêng đầu: "Vậy làm sao ta mới có thể tìm được ngươi?"

 

Thiên Trạch che môi lại khẽ cười nói: "Thật khó cho ngươi, còn nhớ rõ chuyện này." Hắn giơ tay vuốt mái tóc dài của Nhạc Thanh Mộng, "Không cần lo lắng, chúng ta sẽ gặp lại thôi."

 

Nhạc Thanh Mộng nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, cho đến khi hắn biến mất không nhìn thấy nữa.

 

Xung quanh cơn gió lặng lẽ thổi qua, chỉ là lần này, trong lòng nàng không còn hoang mang như trước nữa, cô đang mong đợi, rất mong được gặp lại người nàng đang chờ đợi lần nữa.

 

Thiên Trạch bị trách nhiệm vây ở trên núi, vì vậy hắn chỉ có thể vội vàng xuống núi mỗi một trăm năm, nhìn Nhạc Thanh Mộng từ xa, rồi lại quay trở lại núi.

 

Cho đến một ngày, tựa như hắn đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.

 

Hắn đứng trước cửa, ngước mắt nhìn lên bầu trời mênh mông vô tận, nơi đó trống không, giống như lồng ngực hắn, cũng trống không.



*** 32 ***



Ngoại truyện 2: Kiếp trước

 

“Thanh Mộng, cuối tháng người xuất hiện vào ban đêm đi." Cố mụ mụ đứng phía sau nàng cười híp mắt nói.

 

Nhạc Thanh Mộng quay đầu mỉm cười, phong tình vạn chủng: "Vâng, Cố mụ mụ."

 

Nguyệt Thanh Phong là một kỹ viện nổi tiếng trong kinh thành nên đương nhiên có người đứng sau.

 

Mà Nhạc Thanh Mộng mười lăm tuổi chính là hoa khôi mà họ sắp nâng lên.

 

Kể từ khi Nhạc Thanh Mộng mười tuổi bị bán vào đây đã bị Cố mụ mụ nhìn trúng, bà ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền tài và tâm tự bồi dưỡng, cuối cùng bà ta cũng sắp nhìn thấy hồi báo.

 

"Tốt tốt tốt, cũng không uổng công ta dốc sức vì ngươi, đến lúc đó ngươi ra trận chắc chắn sẽ mê hoặc những quý nhân kia thần hồn điên đảo." Cố mụ mụ nhìn mỹ nhân hoạt sắc sinh hương trước mặt, bà hài lòng vô cùng.

 

Sau khi nhắc mãi về nó, Cố mụ mụ mới lắc lư thân mình rời đi.

 

Nhạc Thanh Mộng nhìn bóng người biến mất, nụ cười trên khóe miệng lập tức vụt tắt, trong đôi mắt dâng lên vài phần đen tối.

 

Nàng đã từng trốn thoát được, nhưng bị đuổi trở lại nhốt bảy ngày bảy đêm.

 

Nàng cũng từng muốn chết, sau khi được cứu sống lại bị canh giữ chặt chẽ, mấy năm nay nàng đã sớm coi thường mọi thứ, nhưng chung quy nàng lại không cam lòng.

 

Chẳng lẽ cả cuộc đời nàng sẽ bị nhốt trong tiêu hồn động vàng ngọc này ư?

 

Có lẽ biết nàng lăn lộn cũng không được chuyện gì, vì vậy Cố mụ mụ cũng nới lỏng trông coi nàng một chút, thậm chí bà ta còn đồng ý với nàng để nàng dẫn theo người đi chơi vào buổi tối, dù sao một khi nàng bắt đầu tiếp khách, sợ là không bao giờ rảnh rỗi.

 

Vừa đúng dịp lễ hội đèn lồng, nàng đội mành vải vội vã xuyên qua dòng người, bỏ rơi những người theo sau, nàng tìm một nơi ít người, yên lặng ngồi xuống.

 

Với dung mạo này của nàng, đi đến nơi nào mới an toàn đây?

 

Nàng đang thẫn thờ nhìn theo bóng người mờ ảo phía xa, bỗng nhiên có âm thanh truyền đến bên tai: “Ngày tốt cảnh đẹp, cô nương ở đây một mình, thật lãng phí".

 

Nàng xoay người lại thì thấy một bóng người từ phía sau đang đi tới, cao lớn tuấn lãng, tinh mâu kiếm mắt, nhưng đuôi lông mày hơi nhướng lên, hơn nữa với ngôn ngữ khiêu khích mà hắn ta nói, khiến người ta cảm thấy có chút phóng đãng.

 

Nhưng Nhạc Thanh Mộng cũng không phải là thiếu nữ nhà lành, ở loại địa phương kia, có lời nói tục tĩu nào nàng chưa từng nghe qua, mặc dù Cố mụ mụ đã che chở nàng trong suốt nhiều năm, không cho người khác vấy bẩn nàng trước, nhưng nàng không quan tâm đến loại chuyện vụn vặt này.

 

Nàng vẫn ngồi thờ ơ, dáng vẻ nửa phần cũng không hoảng sợ của nàng khơi dậy vài phần tò mò của Cố Ngọc Thần.

 

“Tại sao cô nương lại ở đây một mình?" Cố Ngọc Thần tiến đến gần lại hỏi, chỉ nhìn dáng người đầy đặn của nàng thôi đã khiến người ta càng muốn nhìn thấy khuôn mặt của nàng dưới mành vải đến cùng là như thế nào.

 

Nhạc Thanh Mộng cười khẽ: "Nơi này yên tĩnh."

 

Cố Ngọc Thần nghe xong thì cao giọng cười: "Ra ngoài xem lễ hội đèn lồng nhưng lại muốn yên tĩnh... Cô nương thật thú vị."

 

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, lại ngoài ý muốn mà bắt chuyện, họ cũng không cố kị ranh giới nam nữ, dứt khoát trò chuyện ở đây. 

 

Nhưng một lúc sau, Nhạc Thanh Mộng thấy đám người đi theo mình tìm đến đây, không ngừng nhìn xung quanh. 

 

Nàng đứng dậy định bỏ đi thì bị hắn kéo lại nói: "Ngươi là tiểu thư nhà nào?"

 

Nhạc Thanh Mộng cười nhạo một tiếng: “Tiểu thư? Sai rồi, ta chỉ là kẻ ti tiện mà thôi.” Nàng hất tay hắn ra vội vàng rời đi.

 

Đương nhiên họ đã nói với Cố mụ mụ về chuyện đáng xấu hổ đêm nay, nhưng sắp đến đêm xuất hiện, bà ta cũng không tiện gây rắc rối với Nhạc Thanh Mộng, chỉ là không cho phép nàng ra ngoài nữa.

 

Thời gian vội vã trôi qua, tối đêm xuất hiện đó.

 

Sân trong giăng đèn kết hoa, trong và ngoài sân đều có người ngồi, cho dù không thể cùng gia đình ăn cơm khai xuân, đến xem một chút cũng đẹp vô cùng.

 

Nhạc Thanh Mộng mặt lạnh nhìn người dưới lầu, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, nghĩ đến bản thân nàng đêm nay sẽ bị một người xa lạ nào đó dưới lầu đè dưới thân thì nàng càng cảm thấy ghê tởm.

 

Canh giờ vừa đến, Cố mụ mụ lập tức thúc giục người xuống lầu.

 

Mọi nam nhân trông mong, chỉ nghe thấy từng đợt hương hoa ập vào mặt, người chưa tới nơi đã nghe thấy âm thanh vi diệu, tiếng đàn du dương vang lên quyến rũ người ta càng thêm hưng phấn.

 

Trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một tấm màn che, che khuất tầm nhìn của khán giả dưới khán đài, âm nhạc dừng lại, tấm màn lập tức bung ra, lộ ra một dáng người quyến rũ.

 

Nàng không ăn mặc hở hang, thậm chí có phần hơi bảo thủ, nhưng chiếc váy bó sát kia để lộ ra vóc dáng thon thả quyến rũ của nàng không chút nghi ngờ, ngực to mông bự, vòng eo thon thả như một bàn tay là có thể nắm lấy, vào lúc làn váy khẽ đung đưa còn có thể nhìn thấy đổi chân thon dài trắng nõn, thậm chí còn có chiếc đại ngọc màu đỏ ở mắt cá chân đều quyến rũ người ta nhiệt huyết sôi trào.

 

Dưới khán đài sôi trào một trận, tiếng rao bán vang lên hết đợt này đến đợt khác, chỉ khiến Nhạc Thanh Mộng nghe có chút đau đầu, nàng hiển nhiên có chút oán hận, đối với việc bán mình cho bất luận kẻ nào nàng cũng không để ý chút nào.

 

Khuôn mặt nàng vẫn bị bức màn che một nửa, điều này đã thu hút mọi người vung tiền như rác.

 

Một đôi mắt đẹp lành lạnh liếc nhìn mọi người, làm cho tất cả mọi người đều hừng hực dục vọng, cái loại mỹ nhân lạnh lùng này ở trên giường chơi mới có hứng thú.

 

Đột nhiên, một cửa sổ trên tầng hai mở ra, một chiếc túi bị ném ra từ trong đó, trực tiếp đập mạnh xuống khán đài, Cố mụ mụ cười đến mức không nhìn thấy mắt, bà chạy lên khán đài mở chiếc túi ra thì thấy một viên minh châu khổng lồ bên trong, nhất thời hô hấp cũng nhẹ đi.

 

Mọi người thấy vậy lập tức ngước mắt lên lầu hai xem, lại không thấy nửa bóng người.

 

Cố mụ mụ nhanh chóng công bố kết quả, sau đó lập tức đưa Nhạc Thanh Mộng lên lầu hai, bà ta cũng mặc kệ những người ở lầu dưới bất mãn như thế nào.

 

Người có tiền mới là chủ.

 

"Hầu hạ đại nhân cho tốt, biết chưa? Bằng không chuyện phát sinh mấy ngày trước ta còn chưa quên đâu, cần thận da thịt của ngươi."

 

Nhạc Thanh Mộng ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào.

 

Sau khi đi ngang qua bình hoa phía trước, nàng mới thấy rõ nam nhân đang ngồi ở chỗ đó, rõ ràng là nam nhân đêm hôm trước, nàng hơi kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?"

 

Cố Ngọc Thần bật cười, "Vừa rồi chính là ta xuất tiền mua ngươi, ngươi nghĩ tại sao ta lại ở đây?"

 

Nhạc Thanh Mộng nghe xong lời này, ngược lại trong lòng nổi lên chút gợn sóng, so với những nam nhân không thể nhìn nổi kia, ít nhất người trước mắt cũng không làm tổn thương mắt.

 

Tựa như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Cố Ngọc Thần ở trên giường hung hăng lăn lộn một phen.

 

Ngày hôm sau, Cố mụ mụ chạy đến nói với Nhạc Thanh Mộng rằng nàng đã được người khác bao.

 

Mới xuất hiện một lần đã được bao, cũng không không cần hầu hạ người khác mà chỉ cần chờ vị quý nhân kia, loại ngày như thế này là khát vọng của mọi nữ nhân trong viện.

 

Nhạc Thanh Mộng chỉ cảm thấy mệt mỏi, nam nhân nhìn gầy gò, nhưng trên giường lại rất mạnh mẽ, hắn còn thay đổi đa dạng kiểu làm nàng, cho đến khi nàng mệt mỏi đến mức không thể đứng thẳng.

 

Trong bảy ngày liên tiếp, mỗi lần nán lại chỗ nàng, hắn đều nhìn nàng nhảy múa thỏa thích, sau đó triền miên trên giường.

 

Chỉ là hắn có một sở thích kỳ lạ, mỗi khi sự tình kết thúc, hắn luôn thích ôm cô thì thầm nhỏ nhẹ một số chuyện, giống như muốn nói với nàng mọi chuyện của mình.

 

Nhạc Thanh Mộng giống như một cái hốc cây, lắng nghe, thỉnh thoảng còn phải phối hợp với hắn làm ra một số phản ứng.

 

Ngày thứ tám, hắn không đến.

 

Nửa tháng liên tiếp, hắn không xuất hiện.

 

Trong viện bắt đầu có một số tin đồn nhảm nhí, người trong tình trường vốn xem thường tình yêu, đặc biệt là Nhạc Thanh Mộng bảo vệ trái tim của nàng rất tốt, nhưng ban đêm khi cô ở một mình trong căn phòng trống cô lại cảm thấy trống rỗng.

 

Sau đó, có tin tức từ trong viện truyền đến, nói hắn muốn lấy công chúa.

 

Khi Nhạc Thanh Mộng nghe được tin tức, không khỏi cười lạnh một tiếng, nghĩ đến quả nhiên là vậy.

 

Chỉ là nỗi đau trong lòng nàng quá rõ ràng.

 

Cố mụ mụ bắt đầu khuyên nàng nghĩ thoáng chút, yêu cầu nàng chuẩn bị thời gian để ra mắt.

 

Nhưng cô không ngờ rằng đêm đó, khi cô đang ngủ say, một bóng người đột nhiên lướt qua người cô, cô sợ đến mức suýt nữa hét lên, lại bị hắn đè lại: "Là ta."

 

Giọng nói quen thuộc khiến nàng không khỏi an tâm vài phần, nàng vội vàng xuống giường đốt đèn lên, liền thấy hắn lười biếng nằm trên giường liếc xéo nàng.

 

Thấy nàng giận không có chỗ phát tiết.

 

"Không phải ngươi muốn lấy công chúa sao? Ngươi còn làm như vậy làm gì?"

 

Sắc mặt hắn khẽ ngẩn ra, nghiêm nghị nói: "Đó đều là lời đồn đãi."

 

Hắn lại bắt đầu quanh quẩn trên giường nàng, những tin đồn ban đầu cũng đều tan biến.

 

Rõ ràng là muốn quản tốt trái tim mình, nhưng Nhạc Thanh Mộng cảm nhận được bản thân nàng gần đây ngày càng không bình thường.

 

Cho đến một ngày, Cố mụ mụ cầm một tờ giấy bước vào phòng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Thanh Mộng, ta biết ngay là con có triển vọng lớn, hôm nay con được Cố tướng quân chuộc thân." Nói, bà ta lấy bán mình khế ra.

 

Nhạc Thanh Mộng nhìn tờ giấy mỏng mà lòng trĩu nặng, khi nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện trên mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.

 

Cố Ngọc Thần đưa nàng đến biệt viện của chàng, nàng vốn không mong đợi nhiều, chỉ cần nàng có thể ở đó thoát thân.

 

Hai người họ đã có một khoảng thời gian gắn bó như keo sơn.

 

Nhưng đột nhiên biên quan có biến, chàng bị phái đi biên quan.

 

Trước khi đi, Cố Ngọc Thần nắm chặt tay nàng: “Thanh Mộng, chờ ta quay về, ta nhất định sẽ rước nàng về làm thê tử."

 

“Ta chỉ cầu chàng bình an trở về là được."

 

Nàng nhìn hắn xuất chinh, trái tim nàng cũng theo chàng ra đi.

 

Lại không biết đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.

 

Hắn vì hoàng quyền đấu đá mà chết trận sa trường, không thể nhìn thấy nữ nhân hắn yêu thương.

 

Mà nàng là một nữ tử yếu đuối, lại bị công chúa ái mộ Cố Ngọc Thần nhắm đến, thừa dịp Cố Ngọc Thần xuất chinh, ả ta trực tiếp gọi người bán nàng đi.

 

Nhạc Thanh Mộng không có nơi nào để cầu cứu, trên đường bỏ trốn vô tình ngã xuống sườn dốc, cứ như vậy mất mạng.

 

“Chờ ta, trở về ta cưới nàng.” Câu này đã trở thành chấp niệm của nàng, mãi không thể quên.

 

Linh hồn của nàng cứ canh giữ ở biệt viện của họ, chờ đợi một người không thể quay trở về.



(Hoàn)

 

Bạn đang đọc:Tuyển tập truyện ngắn (18+)Chương 70
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.