Bạn đang đọc:Tuyển Tập Truyện Ngắn Ngược TâmChương 50

18.

Thời Nghiên Lễ vẫn chưa chết, hơn nữa sau khi ngừng liên lạc với tôi vào tháng 10 năm 2019, cho đến tháng 9 năm 2020, anh và Phương Di trong quá khứ đã liên tục gặp nhau rất nhiều lần.

Vì vậy, trí nhớ của tôi đã được xáo trộn lại lần nữa và có thêm rất nhiều ký ức khác mà trước đây tôi không hề có.

Tất cả những điều này đều là bút tích của Thời Nghiên Lễ mà ra.

Sau khi anh ấy phát hiện ra rằng anh đã mất liên lạc với tôi, anh đã cố tình sắp xếp để gặp Phương Di trong quá khứ.

 


Bằng cách này, ký ức về sự tồn tại của anh sẽ được truyền tải đến tôi bây giờ thông qua ký ức của Phương Di trong quá khứ.

Ra vậy, ý nghĩa của sự xuất hiện của Phương Di trong quá khứ nằm ở điều này.

Và câu nói cuối cùng của anh là "Bảo trọng nhé, hẹn sau này gặp lại", là dành cho tôi.

Tôi vừa khóc vừa cười một lúc lâu, thật ngốc quá mà.

Du Tịnh kinh hãi nhìn tôi, giọng nói run run: "Phương Di, cậu sao vậy, đừng làm mình sợ."

Không biết sức lực từ đâu mà ra, tôi ôm cô ấy vào lòng, lau hết nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng lên người người cô ấy: "Thời Nghiên Lễ chưa chết, mọi chuyện giữa mình và anh ấy đã thực sự xảy ra."

Cuộc hội thoại cách thời gian và không gian vốn dĩ không hợp lý, sau khi cuộc gọi bị ngắt, tất cả nhật ký trò chuyện sẽ biến mất ngay lập tức, điều này dường như có thể giải thích được rồi.

Nghĩ lại thì, có lẽ khoảng thời gian một năm rưỡi tôi ở bên Thời Nghiên Lễ là sự quan tâm chiếu cố của thần linh.

Du Tịnh vẻ mặt sửng sốt: "Mình không hiểu cậu đang nói cái gì cả, giáo sư Thời vốn dĩ chưa có chết mà."

Thấy tình trạng của tôi ngày càng chuyển biến tốt, cô ấy lấy điện thoại ra và gọi đồ ăn cho tôi: "Cậu muốn ăn cái gì?"

"Sao cũng được."

Ăn gì không quan trọng, quan trọng không chết đói là được rồi.

Cô ấy trợn mắt nhìn tôi một cái: "Mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi, hóa ra là vì giáo sư Thời đau lòng đến mức không thể qua khỏi được?"

Ký ức của Du Tịnh đã được viết lại do hiệu ứng cánh bướm theo thay đổi trong trong quá khứ, cô ấy hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Thời Nghiên Lễ.

Tôi cũng khó giải thích đoạn quá khứ này, nên chỉ kiên quyết gật đầu: "Chuyện gì cũng có thể trôi qua, nhưng Thời Nghiên Lễ thì không."

Du Tịnh nhất thời không nói nên lời, tựa hồ rất khó hiểu, nhưng cô ấy không nói thêm nữa.

Chúng sinh trên thế gian này muôn hình vạn trạng, mỗi người một vẻ, có người bị khuất phục trước thế giới, có người sẵn sàng hy sinh bản thân vì tình yêu.

Không có định nghĩa chuẩn mực nào về ý nghĩa của cuộc sống, chỉ cần bạn sống đúng với sự lựa chọn của chính mình, thì nhất định sẽ có kết cục tốt đẹp.

Cô ấy gọi xong đồ ăn, cất điện thoại rồi hỏi tôi, "Mình nghe nói vài năm trước tình hình bệnh của anh ấy chuyển biến xấu đi, được chuyển đến nước ngoài để điều trị. Cậu có muốn tìm anh ấy không?"

Tin này lại làm cho lòng tôi như bị phủ một lớp sương mù.

Nhưng so với kết quả trước đó, anh ấy vẫn còn sống, đó là tốt nhất.

"Ừm, mình đi tìm anh ấy."

Vào đêm tháng mười, cửa sổ mở thoáng đãng, những ngôi sao lấp lánh phủ đầy bầu trời, trăng treo trên bầu trời cao, chiếu ánh sáng rực rỡ xuống trần gian.

Tôi muốn tìm vầng trăng chỉ thuộc về một mình tôi, để ánh trăng dịu dàng chiếu rọi lên mình.

 

19.

Sau khi Du Tịnh rời đi, tôi ngồi một mình trước khung cửa sổ kính suốt từ đêm khuya cho đến khi trời sáng

Tia sáng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua những đám mây, chúng bắt đầu tản dần, lộ ra những khoảng trời xanh ngát.

Tôi nhấp vào Wechat của Thời Nghiên Lễ.

Tất cả các dấu vết trò chuyện trong thời gian và không gian khác nhau đã bị xóa bỏ, thời gian và không gian được sắp xếp lại, chồng lên nhau.

Người sử hữu WeChat này là Thời Nghiên Lễ của năm 2022.

 

Anh ấy đã nỗ lực thực hiện, từ Thời Nghiên Lễ của năm 2019 đến Thời Nghiên Lễ của năm 2022.

Không, đó là năm 2022 của chúng tôi.

Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nhưng khi bắt đầu chỉnh sửa câu chữ, vẫn không ngăn nổi đôi mắt nhòe đi vì lệ.

"Thời Nghiên Lễ của năm 2022, anh khỏe không?"

Vẫn còn sớm, người ở bên kia Wechat chắc không có thời gian để xem máy.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi, tin chắc rằng lần này, tin nhắn của anh đã không còn xa vời vợi như những lần xuyên thời gian và không gian trước đó.

Thành phố thức dậy bận rộn, mặt trời chiếu rọi vào cửa kính thủy tinh, chiếu vào nhãn cầu tạo thành hàng vạn tia sáng chói mắt.

Điện thoại bỗng nhiên rung nhẹ, tôi nhanh chóng nhấc máy.

Thời Nghiên Lễ: “Bạn Phương Di, anh đã đợi em rất lâu rồi.”

Tôi bật khóc.

Tôi mất liên lạc với anh ấy, đối với tôi chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nhưng đối với anh ấy đó là tận 3 năm.

Anh ấy đã đi từ 2019 đến 2022 một mình, còn tôi không hề có mặt trong 3 năm ấy.

Một câu “Anh đợi em lâu lắm rồi" cũng đủ cảm thấy đau xót.

Tôi vô cùng muốn gặp anh nên vội vàng hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Không cần phải nói, tôi sẽ đi tìm anh, anh hiểu.

Thời Nghiên Lễ: “Anh vừa mới về hôm qua.”

Tôi vui mừng đến lóa mắt, tôi hỏi: Anh đã gặp Phương Di trong quá khứ rồi?

Anh trả lời nhẹ nhàng, nhưng khi nhớ ra điều gì đó, anh rất tò mò nói: "Cô ấy nói, trong Wechat của anh có giấu một bí mật, đó là gì thế?"

Tôi ở phía bên màn hình này liền cau mày.

Đầu ngón tay chạm nhẹ vào ảnh đại diện hai lần.

Điện thoại rung nhẹ, trên trang chat hiện lên một câu: Tôi vỗ vai “Thời Nghiên Lễ” và nói "Anh hãy lao đến vòng tay em đi."

Tôi gần như bật cười thành tiếng,

Năm 2020, Phương Di, những người bạn xung quanh tôi đã dùng thành thạo phần vỗ hình đại diện trong Wechat và cô ấy cũng đã học được.

Lời tỏ tình đầy trêu trọc.

Thời Nghiên Lễ hiểu ra, thuận theo chủ đề nói thêm một câu: “Đến nhà tôi?”

Nhìn thấy ba chữ này, tôi có thể tưởng tượng ra Thời Nghiên Lễ hẳn đang nhướng mày và nở nụ cười ấm áp.

Chúng tôi đều nhớ 3 chữ này.

Sau khi đi một vòng, câu chuyện trở lại thuở đầu.

Điều may mắn là anh ấy đã trở lại thật rồi, không cần phải chịu đựng lòng nóng như lửa đốt muốn vội vã vượt đại dương để gặp anh ấy nữa.

Thật không may, trên đường đến nhà anh ấy, tôi lại bị kẹt ở vành đai 3.

Không giống như trận mưa to vào đêm hôm đó, hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời soi rõ ràng từng đoạn đường phía trước.

Tôi vẫn thiết tha, mong muốn nhanh nhanh gặp được anh.

 

20.

Xe cộ di chuyển rất chậm chạp, lúc đến lầu dưới nhà Thời Nghiên Lễ cũng đã gần trưa.

Tôi không quên đi đến tiệm bán hoa bên cạnh mua một bó hoa hướng dương.

Tôi gõ nhẹ cửa nhà anh, chỉ vài giây chờ đợi nhưng tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp ló đầu nhìn tôi.

Chị nhìn tôi nở một nụ cười ngọt ngào, lịch sự hỏi: "Em tìm A Lễ?"

"Ừm, tôi tìm anh ấy."

“Tôi là chị gái của cậu ấy.” Chị nghiêng người nhường cho tôi đi vào. Hình như sợ tôi hiểu lầm, chị nói thêm với giọng điệu đáng yêu “Chị em ruột nha~”

Tôi cười nhẹ gật đầu: "Chị từng nói với em rồi ạ."

Chị nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, không thể nhớ lại mình đã nói khi nào.

Đúng vậy, thời gian và không gian trùng lặp, Thời Nghiên Lễ chưa chết nên dĩ nhiên không có cảnh gặp chị ở nghĩa trang.

Đương nhiên, trong trí nhớ của chị không có đoạn hội thoại nào giữa hai người chúng tôi cả.

Tôi không giải thích, chị cũng lịch sự không hỏi gì thêm, mà hướng vào phòng khách gọi to: "A Lễ!"

Lướt qua phòng khách rộng rãi, cửa ban công mở toang, gió thổi lung lay cành cây, ánh nắng nhảy nhót trên tán lá.

Người đàn ông cao ráo với tấm lưng thanh mảnh hơi nghiêng người, chiếc áo len quấn lấy anh làm hiện lên vẻ lười nhác uể oải, khuôn mặt trong sáng và dịu dàng, làn da trắng nõn tỏa sáng dưới ánh dương.

Tôi và anh chỉ cách nhau gần chục mét, ánh mắt va vào nhau, mọi cảnh vật xung quanh đều biến mất.

Trong mắt chúng tôi, hình ảnh phản chiếu trong mắt chỉ có đối phương.

Khuôn mặt mà tôi đã hôn vô số lần trong giấc mơ, giờ đây đã đứng ngay trước mặt tôi.

Đôi mắt tôi bỗng phủ đầy sương mù, tôi đứng im tại chỗ không dám tiến thêm nửa bước nào nữa.

Tôi sợ rằng khi chạm vào thì mới rõ đây chỉ là một giấc mơ, chạm vào thì anh ấy sẽ biến mất trong ánh nắng ấm áp.

Một giọng nữ vội vàng cất lên: "A Lễ, bạn gái à?"

Môi Thời Nghiên Lễ khẽ nhếch nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Người em yêu."

Bạn đang đọc:Tuyển Tập Truyện Ngắn Ngược TâmChương 50
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.