Bạn đang đọc:Tuyển Tập Truyện Ngắn Ngược TâmChương 54

Chương 3:

 

Tôi ra sau hoa viên tìm người làm vườn lấy hai chậu Thu Hải Đường, hi vọng ánh mắt sáng ngời của Đỗ Đạt sẽ giống như chậu hoa này, không còn ảm đạm nữa.

Trên đường gặp phải Ngưng Yên, một thân trang phục lộng lẫy bạc phấn phiêu hương, sóng mắt lấp lánh gợi tình, nhìn hai chậu Hải Đường trong tay tôi, hỏi, Thủy Sắc à, mang đi đâu vậy?

Tôi không biết nên đáp lại thế nào, đành nói Đỗ công tử hôm nay nhàn rỗi muốn thưởng hoa.
 
Cô ấy bật cười, vừa đúng lúc nhỉ, tôi cũng đang buồn chán lắm, chi bằng tặng tôi một chậu đi?

Tôi lạnh nhạt cười, nha đầu này không dị ứng phấn hoa nữa ư. Cô ấy cực ghét phấn hoa, hồi còn ở nhạc viện không bao giờ chịu ra hoa viên luyện nhảy, bị đòn không biết bao nhiêu lần.

Người làm vườn mang hoa rời đi, Ngưng Yên nắm tay tôi, gọi một tiếng Thủy Sắc rồi nghẹn ngào, biết vậy ngày trước theo cô, dù có chết cũng không nhảy múa trước mặt người khác.

Sao lại nói vậy? Tôi nhíu mày, chủ nhân lúc nào cũng sủng ái cô mà.

Ngưng Yên lau nước mắt, khẽ cười, ngày trước muốn dựa vào nhan sắc mong được sủng ái lâu dài. Đáng tiếc sinh nhầm vào thời loạn lạc, yêu thương sủng ái thì sao chứ, tôi sẽ chẳng bao giờ được làm thê thiếp của ngài ấy, không một chút danh phận, lại thành quân cờ cho người ta bày vẽ, còn có thể trông cậy vào đâu?

Tôi biết những lời Ngưng Yên nói là thật, kết giao giữa nữ nhân mà nói, ba phần thật bảy phần hư, nếu nói là người cùng cảnh ngộ, chi bằng bảo than phiền kể khổ còn hơn. Nhưng chúng tôi biết rõ, nam nhân một khi có dã tâm thì sao còn thật lòng yêu thương nữ nhân được chứ?

Khi Đỗ Đạt nhìn thấy chậu hải đường trong góc phòng thì khóe mắt ánh lên tia vui vẻ, bật cười nói với tôi, ai nói nhân gian vô xuân sắc? Sau đó đứng dậy mở tung cửa sổ.

Tôi cũng vui theo nhưng trong thoáng chốc lòng nguội lạnh. Tôi biết, giây phút này trong mắt Đỗ Đạt ngập tràn hình bóng Ngưng Yên đang xoay người nhảy múa, bên chậu Hải Đường, làn váy tung bay, kiều diễm mỹ lệ, lay động lòng người.

Lát sau anh ta sai tôi đi lấy rượu. Hoa đẹp, mỹ nhân, rượu thơm, đúng là bức tranh thật đẹp. Nhưng sao lòng tôi lại nghẹn đắng? Thôi thôi, hãy cứ như chậu Hải Đường không đau không khổ. Đáng thương thay, người ngắm hoa đã phải lòng đóa hoa kiều diễm, còn người đem hoa tới lại phải bơ vơ trong nỗi tương tư sầu muộn. Là ai, ai cho anh ngang nhiên bước vào đời tôi, rồi ngang nhiên dẫm đạp lên cảm tình bấy lâu nay tôi trân trọng?

Mau, lấy rượu mau lên! Anh ta chẳng thèm quay đầu lại, sai tôi.

Quả nhiên như thế.

Sau cùng anh ta say, nằm nghiêng trên giường. Tôi pha trà đặc cho anh ta, đỡ anh ta dậy, rồi lại đỡ anh ta nằm xuống, dém kĩ góc chăn xong đứng dậy. Chợt anh ta nắm lấy tay tôi, nắm nhẹ một cái rồi buông ra, hoa Hải Đường… cám ơn cô.

Thì ra… anh ta biết.

Nước mắt tràn mi nhưng trong bóng tối mịt mờ, chúng tôi không nhìn được ánh mắt của nhau.   -------- Chương 4:   Ngưng Yên bắt đầu oán trách, Thủy Sắc à, chẳng lẽ Đỗ Đạt ham thích nam phong? Tại sao anh ta lạnh nhạt với tôi như vậy?

Tôi lắc đầu. Chắc Đỗ Đạt cũng không biết rằng Ngưng Yên quyến rũ anh ta không chỉ vì mệnh lệnh của chủ nhân là phải khiến anh ta mê luyến. Điều mà Ngưng Yên kì vọng là sẽ có một ngày anh đưa cô ấy đi thật xa, chấm dứt những tháng ngày đằng đẵng trong tuyệt vọng, sẽ cho cô ấy một danh phận, một cuộc đời mới tươi đẹp hạnh phúc.

Ngưng Yên nhíu mày nói, tôi cũng thấy không phải vậy, chủ nhân có nói qua, ở Nam Kinh Đỗ Đạt luôn qua lại với danh kỹ Son bên bờ sông Tần Hoài mà…

Dù là mỹ nhân tuyệt thế toát tục như Ngưng Yên chắc cũng chẳng hiểu được, có lẽ Đỗ Đạt cũng có chút động lòng với cô ấy nhưng anh ta không muốn bị tính kế. Nam nhân mà, ai chả thích mỹ nhân chứ.

Buồn chán, chợt nhìn thấy trang giấy Đỗ Đạt ngày thường hay viết, tôi bất giác ngồi vào bàn lúc nào chẳng hay, nâng niu trong tay, những mong giữ lại chút hơi ấm từ người ấy. Mực đen giấy trắng, lại chẳng thể hạ bút thành câu. Trang giấy bé nhỏ sao có thể tỏ rõ nỗi lòng?

Đỗ Đạt từ trong góc tối bước ra, giống như ma quỷ. Tôi ngẩng đầu, hoảng hốt thấy anh ta đang nhìn tôi đầy hứng thú.

Hét lên một tiếng, cái bút bay giữa không trung, lao đến gần đôi lông mày của anh ta nhưng lại bị anh ta dễ dàng bắt lấy, anh ta trêu chọc, sao vậy, định ‘kẻ mày’ cho ta sao?

Anh ta dùng điển cố ‘kẻ mày cho vợ’ trêu tôi, khiến hai má tôi nóng ran. Định chạy đi nhưng tay lại bị anh ta giữ chặt, tôi vung tay lại đánh rơi nghiên mực, mực đen vấy lên tà váy trắng, tựa như một bức tranh xơ xác tiêu điều.

Đỗ Đạt vội kéo tôi qua một bên, nắm lấy tà váy tôi để tránh mực ngày càng loang rộng.

Đây là việc làm vô cùng trong sáng, nhưng không khéo thay, chủ nhân chưa từng đặt chân đến đây hôm nay lại bỗng dưng xuất hiện.

Tôi và Đỗ Đạt giống như gà gỗ ngây ngẩn cả người. Chủ nhân dừng một lát, sau đó cười sảng khoái, ha ha, Đỗ huynh quả là danh sĩ phong lưu.

Đỗ Đạt ung dung cười lớn, rồi đứng dậy.

Tôi vội chạy đi, đến cạnh cửa sổ nghe chủ nhân nói, nếu Đỗ huynh thích nàng tại hạ sẽ…

Đỗ Đạt cười nói, ta không cướp đồ của người khác.
Bạn đang đọc:Tuyển Tập Truyện Ngắn Ngược TâmChương 54
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.