Bạn đang đọc:[18+] Bí Mật Độc Quyền!Chương 54

"A!" Chén rượu trên tay rơi xuống, làm bẩn thảm lông tơ màu trắng trên sàn, cô mất hứng nhíu mày, "Tề Thiên Kiêu!"

 

Tấm thảm này cô vất vả lắm mới tìm được, cô rất thích mà!

 

Tề Thiên Kiêu dùng sức giữ chế trụ người cô, con mắt giận dữ nhìn thẳng cô, "Anh không cho phép, không có sự cho phép của anh, em không thể lấy ai hết!"

 

"Anh là ai hả?" An Bối Nhã trừng anh, không phép tắc nói: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh là gì của tôi chứ? Ngài Tề!"

 

"Anh..."

 

An Bối Nhã đẩy anh ra, nâng cằm, cao ngạo nhìn anh, "Anh sao nào? Giống như tên lưu manh vào nhà người ta, nói mấy lời chả ra đâu vào đâu, quái gở, Tề tiên sinh, không phải anh rất khinh thường tôi sao? Không phải anh bảo tôi đừng yêu anh sao? Không phải anh bảo tôi là loại con gái thấp hèn dâng tới tận cửa sao?"

 

Cô lấy lời nói của anh từng cái từng cái trả lại cho anh.

 

Tề Thiên Kiêu không còn lời nào để nói, chỉ có thể lặng im.

 

"Tại sao không nói gì? Anh câm điếc à!" An Bối Nhã lại đắc lý bất nhiêu nhân.*

 

(Tục ngữ ý chỉ việc trong tranh chấp chỉ cần có lý lẽ sẽ không nhượng bộ.)

 

"Rất xin lỗi." Anh đột nhiên mở miệng nói câu xin lỗi, con ngươi đen nhìn cô thật sâu, thanh âm hơi khàn, "Bối Nhã, rất xin lỗi."

 

An Bối Nhã lại không tiếp nhận, cô cười lạnh với anh.

 

"Đừng nói rất xin lỗi với tôi, anh cho là nói xin lỗi sẽ có ích gì sao? Anh cho là nói xin lỗi có thể bù đắp tất cả sao? Anh cho là nói xin lỗi, có thể giảm bớt thương tổn của tôi sao? Anh cho là nói xin lỗi, đứa bé của tôi sẽ trở về sao?"

 

"Bối Nhã..."

 

"Đừng gọi tôi." An Bối Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, "Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

 

Cô xoay người đưa lưng về phía anh.

 

Tề Thiên Kiêu không bỏ đi, anh dang tay ôm lấy cô.

 

"Tề Thiên Kiêu!" Cô giãy dụa, lại không đẩy được tay anh ra, cô tức giận tới mức dùng chân đá anh, cắn anh, lại chỉ nhận được cái ôm càng dùng sức của anh.

 

"Thực xin lỗi, Bối Nhã, thực xin lỗi..." Anh không ngừng nói bên tai cô.

 

Cô không ngừng, chỉ là không ngừng giãy dụa, đá anh đánh anh cắn anh, cánh tay anh toàn là vết cắn do cô để lại, thâm tím rớm máu.

 

Mà anh, còn đang xin lỗi bên tai cô.

 

Cô chậm rãi dừng động tác, vừa mới kích động nên ngực cô phập phồng không ngừng, thở dốc không thôi.

 

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tiếng thầm thì bên tai làm cô nhắm mắt lại, cắn cắn môi, cô xoay người, mở miệng cắn môi anh.

 

Môi mỏng bị cô cắn đến chảy máu, Tề Thiên Kiêu vẫn không phản kháng, chỉ trầm tĩnh nhìn cô, giống như một cậu bé phạm lỗi, muốn xin cô tha thứ.

 

Cô không nhìn anh, cúi đầu hướng gáy anh dùng sức cắn một cái.

 

Anh ôm cô, mặc cho cô cắn, hàm răng cắm vào thịt, mặt anh không đổi sắc, cho dù cô cắn thật sự rất tàn nhẫn, hoàn toàn không nề nang gì.

 

Rất lâu sau đó, An Bối Nhã mới buông ra.

 

Cổ anh sớm bị cô cắn đến chảy máu, dấu răng lõm vào thật sâu.

 

"Tôi không cần anh nói xin lỗi." Khuôn mặt cười oán hận, cô cúi đầu nói.

 

"Ừm!" Anh đáp nhẹ.

 

"Vì sao bây giờ mới tới tìm tôi?"

 

"Em bảo anh đừng tìm anh." Giọng anh ẩn chứa chút uất ức. Cô bảo anh đừng tìm cô, anh đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

 

Lời anh nói lại rước lấy một nhát cắn của cô.

 

"Anh lại nghe lời như vậy từ bao giờ thế?" Bảo anh đừng tìm anh liền thực sự không tìm, trước kia cô bảo anh yêu cô, sao anh lại không yêu cô nhỉ!

 

"Thực xin lỗi..." Nhận lỗi lại rước lấy nhát cắn tức giận của cô.

 

"Cũng bảo anh đừng giải thích mà!" Không phải nghe lời sao? Bây giờ lại không nghe lời rồi.

 

Tề Thiên Kiêu há mồm, lại yên lặng đem những lời muốn nói nuốt vào, anh biết cô cáu kỉnh với anh, không sao, anh để cô ầm ĩ.

 

Chỉ cần cô chịu để ý đến anh, anh tùy cho cô cắn. "Không phải lỗi của anh." Một lát sau, An Bối Nhã rầu rĩ nói.

 

"Ừm!" Anh biết cô chỉ chuyện đứa bé, ánh mắt hiện lên ý dịu dàng.

 

Cô gái này, từ trước đến nay sẽ không sẵn sàng đổ lỗi cho anh.

 

"Năm năm, anh có nhớ tôi không?"

 

"Có!" Rất nhớ rất nhớ.

 

"Có làm chuyện xấu không?"

 

"Không có." Năm năm này một nửa phụ nữ anh cũng không dính.

 

"Trong nhà ổn không?"

 

"Có!" Anh chung sống với ba mẹ không tồi, tuy rằng ông cụ bất cứ lúc nào có cơ hội cũng lạnh lùng trào phúng, nhưng ông cũng lớn tuổi rồi, anh không so đo với ông.

 

"Anh chỉ biết có thôi à?" Cô không hài lòng đấm anh.

 

Anh nở nụ cười, "Bối Nhã, gả cho anh nhé?"

 

Cô ôm cổ anh, không nói lời nào, mà anh cũng không vội, liền ôm cô, lẳng lặng chờ đợi.

 

Rất lâu sau, cô mới cúi đầu nói bên tai anh "Được."

 

Rồi ôm chặt anh — hoàng tử của cô.

 

Hoàn chính văn.

Bạn đang đọc:[18+] Bí Mật Độc Quyền!Chương 54
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.