Bạn đang đọc:[18+] Bí Mật Độc Quyền!Chương 57

Tề Thiên Kiêu mở cửa phòng, trời vừa hửng sáng, những tia nắng mai chiếu vào từ cửa sổ sát đất, yên lặng khúc xạ từng mảng sáng tối trên sàn.

 

Lọt vào tầm mắt tưởng niệm — giường đôi sạch sẽ gọn gàng, bàn trang điểm thanh nhã, tủ quần áo màu trắng, giá sách ngăn nắp, bên giá sách là bàn sách làm bằng gỗ thô, bên trên đặt một chiếc laptop, ống đựng bút, mấy quyển sách rất dày, một ít đồ vật nhỏ, còn có một khung ảnh.

 

Phòng thật sạch sẽ, có thể thấy luôn được quét tước đúng hạn, chỉ là khiến người ta có cảm giác trống rỗng, giống như không có người ở.

 

Bởi vì chủ nhân của gian phòng, đã ra đi tám năm rồi.

 

Anh đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước bàn học, cúi đầu nhìn khung ảnh trên bàn.

 

Cô gái trên khung ảnh nhìn thẳng vào anh, tóc ngắn mỏng manh, khuôn mặt thanh tú như cười như không, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ, ánh mắt sáng ngời vì tươi cười mà cong cong.

 

Anh cũng nở một nụ cười, đưa tay đặt những đóa hoa bách hợp trắng còn đọng sương trước khung ảnh, nghe nói, đây là loài hoa cô thích nhất.

 

"Nè! Cái này anh mới hái ở hoa viên đấy, có thích không?"

 

Anh cười hỏi, lấy nụ cười của cô gái trong khung ảnh làm câu trả lời, trong mắt anh là dịu dàng không chút giấu diếm, còn có nét nhớ nhung nhàn nhạt.

 

Ngồi vào ghế, anh mở ngăn kéo, lôi từ trong ngăn mật ra một quyển nhật kí thật dày, ngoài bìa đã có chút cũ kỹ, trang giấy cũng ố vàng, có thể thấy được đã bị lật xem rất nhiều lần, nhưng được giữ gìn rất tốt.

 

Bản nhật kí này, là khi anh sắp xếp di vật của cô không chú ý mà phát hiện.

 

Anh vuốt nhật kí, nghĩ tới chủ nhân của nó.

 

Hôm nay là ngày giỗ của cô.

 

Người kia lại đi như vậy, dùng phương thức ngoài ý muốn như thế ra đi.

 

Anh chưa từng nghĩ rằng cô sẽ ra đi như thế, anh nghĩ rằng, họ sẽ đối chọi gay gắt cả đời, tuy rằng, anh luôn nói với cô, hy vọng cô biến mất vĩnh viễn.

 

Nhưng không nghĩ tới cô thực sự tan biến, ngay trước hôn lễ của anh không bao lâu.

 

Máy bay rơi, tìm không thấy chút hài cốt, vào lễ tang, chỉ có thể dùng quần áo của cô khi còn sống thay thế.

 

Ngày hạ táng cô, bầu trời u tối, mưa phùn rơi xuống, anh đứng trong đám người, nhìn cha đau đớn, nhìn bạn tốt khổ sở, còn có bạn bè cô, cấp dưới của cô, tất cả đều thương cảm vì sự ra đi của cô, chỉ có anh, nửa giọt nước mắt cũng không chảy.

 

Khi đó, anh vẫn không tin, cô cứ ra đi như vậy.

 

Người phụ nữ kia, anh nghĩ bất cứ chuyện gì cũng không thể đả kích cô, không thể khiến cô biến mất trước mặt anh, nhưng anh không nghĩ tới... Cô lại lấy phương thức đột ngột thế, rời khỏi mọi người.

 

Khi anh biết được tin cô rơi máy bay, trong lòng anh chẳng có chút vui mừng, ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng còn có loại cảm giác không nói nên lời.

 

Kỳ thật, anh vẫn hiểu cô vô tội —— kể cả là sự bất hòa giữa cha và mẹ, hay cha vẫn luôn đối xử lạnh lùng nghiêm khắc với anh.

 

Nhưng anh lại trút hết hận thù lên người cô, ích kỉ mà vui vẻ, đối đãi với cô, chưa từng có chút hòa nhã nào.

 

Biết cô ra đi, anh mới giật mình tỉnh ngộ, anh thật hà khắc với cô.

 

Chỉ là, cũng muộn rồi.

 

Rũ mắt xuống, anh mở nhật kí ra, lật từng tờ từng tờ, cẩn thận nhìn mỗi câu mỗi chữ bên trong —— cho dù anh đã sớm ghi tạc trong đầu, không cần nhìn, cũng có thể thuộc lòng tuôn ra.

 

Nhật kí không viết hàng ngày, có lúc thậm chí mấy tháng mới viết một trang, vô cùng tùy hứng tựa như chủ nhân của nó vậy.

 

Cuối cùng ánh mắt anh dừng ở dòng chữ cuối cùng của nhật kí —— Tề Thiên Kiêu, em yêu anh.

 

Anh nhớ rõ, trước kia khi anh nhìn thấy câu này, trong lòng rung động.

 

Anh chưa hề nghĩ rằng, cô sẽ yêu thương anh, dù sao anh chưa đối tốt với cô bao giờ, khi hai người chạm mặt, luôn khắc khẩu, chưa từng hảo hảo ngồi xuống trò chuyện với nhau.

 

Anh nghĩ cũng như thái độ căm hận của anh với cô, cô nhất định cũng rất chán ghét anh, bởi cô luôn dùng thái độ cao ngạo đối diện với anh, mỗi khi hai người giằng co, cô cũng sẽ không lép vế, thái độ thậm chí còn kiêu căng hơn cả anh, nhanh mồm nhanh miệng, khiến anh mỗi lần đều tức giận đến nghiến răng.

 

Thật là kì quái, rõ ràng đã tám năm rồi, nhưng anh vẫn nhớ rành rành bộ dáng ngang ngược của cô, khi đối mặt với anh, cô luôn vênh cái cằm nhỏ, không phục mà giằng co cùng anh.

Bạn đang đọc:[18+] Bí Mật Độc Quyền!Chương 57
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.