Nhìn hoa huyệt của cô lúc khép lúc mở, mật dịch chảy ra không ngừng, yết hầu của anh không ngừng kích thích, thân dưới trướng đến phát đau nhưng anh vẫn thực mau từ trong ngăn kéo lấy ra áo mưa, mang lên rồi sau đó đột nhiên cắm vào.
Anh thật không thích mang bao tiến vào hoa huyệt của cô, nhưng mà cô lo lắng sẽ mang thai, anh chỉ có thể làm như vậy để cho cô cảm giác an toàn.
Đôi tay duỗi ra phía trước xoa vú cô, anh ra vào nhanh chóng, tinh hoàn đánh vào trên mông của cô phát ra tiếng làm người ta cảm thấy thẹn thùng, cùng với tiếng rên rỉ của cô, cả căn phòng đều là hơi thở dâm mĩ.
"Ưm a a… Thu Dật Bạch… Thật thoải mái… Thật nóng..."
Như được cổ vũ, anh càng dùng sức cắm vào rút ra, một bàn tay luồn ra trước xoa nắn hoa huyệt, dùng sức ấn lên hoa hạch.
"A a a a...." Toàn thân như có luồng điện chạy qua, khoái cảm lên đỉnh làm đầu óc cô trống rỗng, thân dưới co rút, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
"Bảo bối, anh còn chưa tới đâu." Anh gắt gao đỡ lấy eo cô, tiếp tục cắm vào mấy chục cái, lúc sau mới đem chất lỏng màu trắng bắn ra ngoài.
"Eo thật mỏi." Cô vặn vẹo cái mông, ấm ức mà làm nũng.
"Thể lực của em không chịu được, còn phải tăng mạnh." Anh nghỉ một lúc, rút ra côn thịt chưa hoàn toàn mềm nhũn, bỏ áo mưa, bế cô lên, "Chúng ta lên giường."
Mật dịch lầy lội từ hoa huyệt chảy ra rơi xuống đất, cô gắt gao ôm lấy cổ anh: "Lần này em muốn nằm, anh tự mình vận động đi."
Anh cười xấu xa: "Bảo bối đây là đang chủ động? Nhưng anh chưa nói là sẽ đồng ý."
"Không muốn thì thôi." Tả Ninh lười nhác mà liếc mắt nhìn anh, kề sát người vào anh thổi khí vào tai, "Thu Dật Bạch, em muốn anh, muốn anh hung hăng làm em, anh có cho hay không?"
Trước giờ cô luôn thẹn thùng, chưa bao giờ nói những lời không có chừng mực như thế, thân dưới Thu Dật Bạch dường như nóng lên lập tức đứng thẳng.
Hung hăng trừng mắt với cô, đôi mắt anh càng thêm thâm trầm: "Hôm nay không làm em đến không xuống giường được, anh không phải là Thu Dật Bạch."
Buổi tối, tại câu lạc bộ tư nhân "Hoa Đăng Sơ Thượng", Cao Hạ và Bạch Tấn ngồi trong một căn phòng, từng người uống rượu.
Bạch Tấn cả người không tỉnh táo, chậm rãi nói: "Tôi sẽ đi Anh."
Cao Hạ ngược lại không có say, chỉ nhàn nhạt nói: "Người ta sắp tốt nghiệp về nước, cậu liền chờ không kịp rồi?"
"Đột nhiên cảm thấy nhớ cô ấy, kết quả… Vừa vặn nhìn thấy cô ấy cùng người đàn ông khác vào khách sạn."
Cao Hạ sửng sốt, ngay sau đó lại cười ra tiếng: "Thì sao? Giữa cậu và cô ấy trước giờ vẫn chính là quan hệ bạn giường."
Bạch Tấn yên lặng nhìn anh, biểu tình có chút cô đơn: "Cậu biết không? Tôi đã hai tháng không chạm qua phụ nữ."
"Phải không?" Cao Hạ vẫn cười như cũ, bưng chén rượu lên uống một hơi, lúc này mới lẩm bẩm nói, "Vừa vặn, tôi cũng vậy."
"Trừ bỏ cô ấy, tôi đối với ai đều không có hứng thú, có lẽ... Thực sự đã yêu cô ấy rồi."
Hai người lại uống rất nhiều, nhìn Bạch Tấn đối diện đã nhắm mắt, Cao Hạ tiếp tục lẩm bẩm tự nói: "Lão Bạch, cậu hại tôi thật thê thảm, thì ra tổn thương người khác lại đau khổ như vậy, so với hận thù mấy năm nay của tôi, còn đau hơn."
Nói rồi, anh lại cười khổ: "Không, cũng không phải cậu hại mà là tôi tự làm tự chịu. Cậu so với tôi còn tốt hơn, cậu chỉ là yêu, còn có cơ hội không giống tôi không có tư cách yêu cũng không thể quên được, mang theo một loại tội nghiệt, cái gì cũng không có hi vọng."