Bạn đang đọc:[18+] Chước Phù DungChương 90

Chính nguyên năm ba mươi mốt, đầu hạ.

 

Một bé trai ba tuổi nghiêm túc đứng tấn dưới ánh mặt trời, chưa tới hai khắc đầu óc đã choáng váng ngã ngồi trên nền đất ảm đạm, đang muốn đứng dậy tiếp tục một bóng râm chợt phủ xuống.

 

“Tiêu Viễn Trình! Con dám lười biếng!” Một nữ tử có dáng dấp xinh đẹp đang cực kỳ tức giận, tay cầm roi mây giơ tay lên quất xuống thân thể nho nhỏ một roi.

 

“Nương! con không có!” Tiêu Viễn Trình đau đến chực trào nước mắt nhưng quyết không dám rơi giọt lệ nào. Cha từng nói nam nhi không dễ rơi lệ. Sao có thể khóc sướt mướt như nữ nhân chứ.

 

Nữ tử này chính là Đỗ thị - nhị phòng của Tiêu Sùng Việt, ả nhìn con trai, lửa giận càng bốc lớn, “Không có! Nói dối lớn thật! Rõ ràng đã bị ta nhìn thấy, nên đánh.”

 

Vừa nói vừa dùng roi mây quất người bé trai, hắn đau tới nỗi xoa mạnh chỗ đau.

 

Một đứa trẻ ba tuổi thực ra có thể không sợ phơi nắng, đứng tấn dưới thời tiết nóng bức hơn một khắc là chuyện không đơn giản rồi, nhưng Đỗ thị không nghĩ thế, ả chỉ nghĩ con trai Lâm gia cách vách cũng ba tuổi đã có thể đứng hơn nửa canh giờ, còn được sư phụ khen có tố chất cực tốt, ả nghĩ tới liền tức.

 

Đỗ thị giơ tay muốn đánh nữa, Tiêu Viễn Trình nghĩ thầm roi thứ ba rơi xuống người, nhất định ngày mai không thể xuống giường, bèn cắn răng một cái, cước bộ nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, chỉ để lại tiếng mắng chửi của Đỗ thị.

 

Tiêu Viễn Trình dồn sức chạy tới nơi vắng vẻ của tiêu phủ, hắn sợ chạy về phòng ngủ hoặc tới tiền sảnh sẽ bị mẫu thân tìm được, vậy là hắn bước vào hậu viện Tiêu phủ - nơi Đỗ thị cấm hắn tới.

 

Cho dù là hậu viện, diện tích cũng rộng lớn, huống chi đối với một đứa trẻ như Tiêu Viễn Trình, sự vật sẽ bị phóng đại gấp đôi, gấp ba lần.

 

Hắn đi tung tung, cơn đau trên cánh tay co rút từng trận, hắn xoa xoa lại không để ý cái hố lõm dưới chân, thế là trượt chân ngã xuống bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhắn dính bụi đất.

 

“Tiểu đệ đệ, đệ không sao chứ?”

 

Giọng nói non nớt mềm mại vang lên, hắn ngước mắt nhìn, là một bé gái có dung mạo xinh đẹp như búp bê sứ, còn khiến người ta yêu thích hơn muội muội hắn – Tiêu Như Úc. Khi hắn đang sững sờ, đối phương đã chìa tay kéo hắn lên, còn rút khăn tay lau vết bẩn trên má hắn, nhưng nàng vô tình đè trúng chỗ đau, làm Tiêu Viễn Trình hít một tiếng.

 

Tưởng bé trai bị té gãy tay, nàng luống cuống vén ống tay áo hắn lên, kinh hoàng phát hiện hai vệt đỏ tía dài, “Á…Sao lại thế này?”

 

“Tỷ là... tỷ tỷ Song sinh?” Tiêu Viễn Trình không trả lời câu hỏi của nàng mà cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của nàng.

 

Tuy nương luôn ân cần dạy bảo, yêu cầu hắn không được bén mảng vào hậu viện, nói gì mà hai tỷ muội kia sẽ mang đến vận rủi, trong khi hắn chưa từng gặp các nàng, hôm nay lại có cơ hội chạm mặt.

 

“Ta là tỷ tỷ.” Nghê Ngạo Lam suy nghĩ một chút, lại nói, “Đệ là Tiêu Viễn Trình? Con trai nhị di nương?’’

 

“Vâng ạ…”

 

“Cái này là... bị nhị di nương đánh?”

 

Tiêu Viễn Trình chậm rãi gật đầu, sau đó cúi đầu, nghĩ tới nương rất ít khi cho hắn sắc mắt tốt, lại nhịn không được u ám hẳn.

 

“Bỗng dưng, trước mắt xuất hiện một khối điểm tâm nhàn nhạt có mùi hương bột mì, hắn hoang mang ngẩng mặt lên, đập vào mắt là nụ cười ngọt ngào rạng rỡ đầy ấm áp của nàng.

 

“Này, cho đệ, ăn ngọt một chút, mày sẽ không nhăn nữa,” Nghê Ngạo Lam nhét điểm tâm ngọt vào miệng hắn, còn vỗ vỗ đầu hắn, “Sau này nếu bị nhị di nương đánh đau quá, thì tới tìm ta, sẽ cho đệ ăn đồ ngọt.”

 

Từ đó về sau, hắn luôn len lén chạy tới hậu viện tìm tỷ tỷ Song Sinh, thu lại nụ cười xinh đẹp của nàng vào lòng. Cho đến đêm đó trong lúc vô tình nghe được kế hoạch mưu hại của nương, hắn sợ bên trong không phá được cửa, bèn mở cửa phòng để tiểu tỷ muội xinh đẹp chạy trốn.

 

Chẳng qua vừa đi, từ đó sống chết cách xa nhau, hắn không biết nàng còn sống hay không.

 

Ngày tháng về sau, mỗi khi luyện võ cực khổ, đọc sách mệt mỏi, hắn đều một mình đến hậu viện, nhìn mảnh đất khô cằn trống rỗng tưởng niệm.

 

Hôm nay trên Tuyên chính điện, Viễn Trình trốn trong bóng tối, nghe đoạn đối thoại của đế vương và Nghê Ngạo Lam, càng xác định nàng chính là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngọt ngào kia.

 

Thực ra ở Cam lộ trì lần đầu trông thấy nguyên trạng của nàng, hắn đã cho rằng đó là nàng, nhưng đau khổ không tìm ra chứng cứ. Chẳng ngờ xa cách mười một năm, hắn còn có thể gặp lại nàng lần nữa.

 

Viễn Trình tiến lên một bước, trực tiếp cầm bàn tay nhỏ bé của Nghê Ngạo Lam, khó kiềm được hưng phấn nói, “Ngạo Lam, ta rất nhớ tỷ.” Trước đây hắn đều gọi nàng là Lam tỷ tỷ, nhưng hắn rất thích nàng, nên thân mật gọi thẳng tên nàng.

 

Động tác bất thình lình của thiếu niên quả thực làm Nghê Ngạo Lam sửng sốt, cực kỳ hoang mang nhìn khuôn mặt tuấn tú ngượng ngùng của hắn, “Viễn Trình... Có phải ngươi nhận lầm người không?”

 

Nàng thực sự nhớ không ra từng gặp Viễn Trình ở đâu.

Bạn đang đọc:[18+] Chước Phù DungChương 90
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.