A Tư Bổn tức giận ngồi xuống ghế, suy nghĩ khi kẻ đó bước vào, ông muốn lập tức phanh thây, nghiền nát, xé nhuyễn hắn ra, nhưng phải đợi sau khi trận thi đấu kết thúc.
Vận động miệng nãy giờ A Tư Bổn đã đủ mệt và khát nước, ông ta cầm trái táo khác lên, cắn một miếng thật to.
“Ông chủ, người đã được đưa vào.”
A Tư Bổn nhìn khắp câu lạc bộ, không thấy cái người muốn gặp. Chỉ có một thằng nhóc đẹp trai lạ mặt và một con nhóc xấu như quỷ dạ xoa.
“Người đâu?” Ông ta lên tiếng.
Cả mười gã đã bắt Hoắc Luật và Dục Uyển về đều ngơ ngác nhìn nhau rồi gãi gãi đầu. Ông chủ hỏi “người đâu” là ý gì. Không phải người bọn họ đã đưa về rồi sao. Ông chủ còn đang kiếm ai nữa.
“Tao hỏi người đâu, mặt nạ sắt đâu? Tụi bây câm hết rồi hả?” A Tư Bổn hét ầm lên, nghe tiếng sư tử rống lần nữa thì họ mới tĩnh người.
“Ông chủ, mặt nạ sắt không phải là thằng nhóc này sao?” Tên thứ mười chỉ tay về phía Hoắc Luật đang đứng.
Một bạt tay làm chuyển xoay mặt mày, hắn ngã lăn xuống đất.
“Mày đang giỡn mặt với tao hả, không tìm ra mặt nạ sắt lại bắt về một thằng nhóc không rõ lai lịch, có phải bọn bây đang thử thách tính nhẫn nại của tao không?” A Tư Bổn hét gầm lên.
“Ông chủ, thằng nhóc này không phải là mặt nạ sắt sao?”
Hắn kinh ngạc chỉ tay về phía Hoắc Luật một lần nữa, mà trong cái câu lạc bộ này không ai biết diện mạo thật của mặt nạ sắt ngoại trừ A Tư Bổn, thì họ chỉ biết nhận dạng tên đó qua chiếc mặt nạ Dục Uyển đang cầm trên tay.
“Tao phải nói bao nhiêu lần nữa thì bọn bây mới khôn ra hả?” A Tư Bổn lại chửi xối xả vào mặt, chỉ tay vào mặt từng người, điểm danh từng cái tên một.
“Thằng nhóc này không phải người tụi bây cần bắt về.”
“Ông chủ, lúc tôi đuổi theo mặt nạ sắt đến gần nhà nghỉ thì hắn biến mất, sau đó gặp tên nhóc này ở đó, trên tay nó còn cầm cái mặt nạ nên bọn tôi đều nghĩ nó chính là mặt nạ sắt.” Tên thứ mười lên tiếng.
"Dạ phải, tại thằng nhóc này nó đánh quá lợi hại, một mình có thể hạ cả tám người bọn tôi nên bọn tôi càng tin nó là mặt nạ sắt.” Gã thứ chín tiếp lời.
“Nếu ông cho bọn tôi biết mặt mũi của tên mặt nạ sắt đó thì chúng tôi đã không bắt nhầm người rồi.” Tên thứ tám chen ngang.
Bởi vì thời gian quá gấp, mặt nạ sắt bỏ chạy là A Tư Bổn lập tức cho người đuổi theo, cũng quên mất đi, cả câu lạc bộ này ngoại trừ ông thì không ai biết diện mạo thật của mặt nạ sắt, là ông vô tình lượm được hắn ở gần biển, lúc đó trên mặt của hắn đã mang chiếc mặt nạ sắt này, diện mạo của tên đó nhìn cũng không tệ nhưng không hiểu sao lại mang mặt nạ, có lẽ là tội phạm bị truy nã. Nhưng ông cũng chẳng cần quan tâm đến cái lý lịch của hắn làm gì, chỉ cần biết khả năng đấm đá của hắn rất lợi hại, có thể kiếm ra tiền là được.
Lúc vừa mới đến câu lạc bộ, một mình hắn có thể đánh bại cả bảy người cùng lúc, cho nên.
“Khoan đã, mày vừa nói thằng nhóc này có thể đánh bại cả tám người bọn mày?” A Tư Bổn vừa nhớ đến chuyện cũ, lại giật mình nhìn Hoắc Luật, rồi nhìn tên thứ chín.
“Dạ phải.”
Đầu óc gian thương trỗi dậy. Mặt nạ sắt cũng chỉ có ông biết mặt, trước giờ không ai biết mặt mũi hắn ra sao. Cho dù thằng nhóc này có đóng giả làm tên đó, cũng không sợ bị phát hiện ra. Một tiếng nữa trận đấu võ tự do sẽ bắt đầu, ông phải nhanh chóng tìm người thay thế.
“Anh bạn nhỏ, chúng ta làm một cuộc giao dịch được không, cậu giúp tôi đóng giả làm mặt nạ sắt, đánh thắng trận đấu tối nay tôi sẽ trả công cậu thật hậu hĩnh.”
“Không hứng thú.” Hoắc Luật lạnh lùng phun ra một câu, mặt của A Tư Bổn tối xầm lại.
“Rất có khí phách giống tôi hồi trẻ, tôi thích cậu rồi đó, nói đi cậu muốn thế nào mới đồng ý?”
“Ông để bọn tôi đi, tôi sẽ trả công ông hậu hĩnh, nói đi con số ông muốn là bao nhiêu?”
“Ha ha ha ha.”
Nhưng lời nói thật của Hoắc Luật lại đổi lại một trận cười của mọi người, không ai tin, họ cho là hắn đang giở trò, một thằng nhóc thì có gì lợi hại, lại đi chung với một con xấu xí như vậy nhất định là dạng tiểu bạch kiểm sống nhờ vào tiền đàn bà.