Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 101

Hắn thấy thiếu nữ thấm ướt khăn tay, lau đi vết máu từng chút một, bàn tay khẽ run lên, như thể đang chịu đựng cơn đau.

 

Lau một hồi, miệng vết thương cuối cùng cũng lộ ra.

 

Đó là một miệng vết thương nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy được, thiếu nữ có chút khó xử, như không biết làm cách nào để lấy nó ra.

 

Hắn thấy thiếu nữ cuộn yếm lên trên, cắn vào trong miệng, sau đó giơ hai tay, đỡ lấy bầu vú trái, ôm bầu vú căng tròn kia vào trong lòng bàn tay, ngón trỏ cùng ngón cái dùng sức, muốn ép ám khí kia ra!

 

Thật vất vả mới lau được sạch sẽ miệng vết thương như thế, máu lại bắt đầu rỉ ra, thiếu nữ lại tựa như hoàn toàn không có tri giác, xuống tay không chút lưu tình đối với cơ thể mình.

 

Hồ nháo!

 

Lăng Việt rốt cuộc nhìn không nổi nữa, mở mắt ra, thuấn di ra cửa.

 

 

Đậu má, đau quá đi mất!

 

Tay Sở Kiều dùng sức, trong lòng âm thầm gào thét.

 

Miệng nàng cắn yếm, cố nén đau đớn rên rỉ trong miệng, cúi đầu muốn ép ám khí ra ngoài. Vừa rồi nàng sờ soạng bầu vú nhưng không thấy vũ khí kia bị giấu ở đâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác của cơ thể, từng chút từng chút ép nó ra ngoài. Bầu vú là bộ vị mẫn cảm cỡ nào, làm sao chịu được lực đạo lớn như vậy? Hai mắt Sở Kiều bởi vì đau đớn sinh lý kịch liệt mà nhanh chóng phiếm hồng, hốc mắt dần đong đầy nước.

 

Lăng Việt xông vào cửa, nhìn thấy chính là bộ dáng này của Sở Kiều.

 

"Sư... Sư tôn?"

 

Sở Kiều bị tiếng cửa đẩy ra làm kinh động, nàng ngẩng đầu lên, giọt lệ chực trào trong mắt vừa vặn rơi xuống, trên khuôn mặt ửng hồng hiện lên một vệt ướt át.

 

Lăng Việt bước đến trước giường, nắm lấy cổ tay thiếu nữ, ngăn lại hành vi gần như tự hại mình của nàng.

 

Sở Kiều buông miếng vải đang cắn trong miệng ra, hai mắt đỏ bừng nhìn Lăng Việt, chớp chớp mắt, rốt cuộc nhịn không được, nước mắt bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống.

 

"Sư tôn!!"

 

"Hu hu hu! Sư tôn!!"

 

Giống như một đứa trẻ, nếu chẳng may bị té ngã mà không thấy ai quanh mình, nó sẽ nhịn đau tự mình bò dậy; nhưng nếu có cha mẹ bên cạnh, nó sẽ khóc lóc yêu cầu một vòng ôm, bởi vì có nơi để nó dựa vào.

 

Sở Kiều vốn chịu đựng đau đớn xử lý vết thương, lúc này thấy sư tôn nhà mình đi mà quay lại, ủy khuất trong lòng phóng đại vô hạn, nàng bật khóc.

 

"Huhu... Đau quá a..."

 

"Sư tôn... Đồ nhi... Huhu..."

 

"Sư tôn vì sao... Ban nãy vì sao... muốn đi... Hu hu hu..."

 

Sở Kiều dứt khoát túm chặt cổ áo Lăng Việt, vùi mặt vào ngực hắn, nửa oán trách nửa là ủy khuất.

 

Y phục trên ngực dần thấm đẫm nước mắt, Lăng Việt cứng đờ đứng ở mép giường, do dự hồi lâu, mới đặt lòng bàn tay lên tấm lưng trần trụi của người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

 

"Đừng khóc, Kiều Nhi..."

 

"Vi sư sai rồi."

 

Không nên bởi vì tâm tư dao động của mình, mà bỏ đi không nói một lời.

 

Lại càng không nên, bỏ lại một mình nàng bị thương ở chỗ này.

 

Trong tay là da thịt vô cùng trơn nhẵn của thiếu nữ, cảm giác trơn trượt kia từ đầu ngón tay từng chút từng chút lan lên trên, chui vào cánh tay, chui vào lồng ngực, thẳng đến tận đầu quả tim hắn.

 

Câu nói khí phách của thiếu nữ trong Thái Hư Kính năm đó như một nhát kiếm vung lên trời cao, cũng mở ra trái tim phủ bụi đã lâu của hắn. Mà lần chữa thương ngoài ý muốn lại xấu hổ kia đã lặng lẽ gieo một hạt giống vào trong tim hắn.

 

Hạt giống này phá đất nảy mầm theo sự trưởng thành từng ngày của thiếu nữ, khi hắn phát hiện ra thì nó đã trở thành đại thụ che trời, chiếm trọn trái tim hắn, khiến hắn không thể làm ngơ.

 

Thôi.

 

Hắn cũng không cần phải lừa mình dối người nữa.

 

Đồ đệ quật cường lại nhu thuận này, đã sớm trở thành điều hắn để ý, trở thành nhược điểm của hắn, tâm ma của hắn.

 

Kiếp của hắn.

 

Đã là kiếp, vậy thì độ thôi.

 

Hắn lấy thân thí pháp, lấy chân tâm, phá tâm ma.

 

Nghĩ như vậy, Lăng Việt cuối cùng cũng động.

 

Hắn chậm rãi đỡ lấy hai vai thiếu nữ, men theo da thịt trơn trượt đi xuống, hai bàn tay phủ lên bầu vú của nàng.

 

Như bị đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn kích thích, cơ thể mềm mại dưới tay khẽ run lên, thiếu nữ trong lúc kinh ngạc ngẩng mặt lên, luống cuống nhìn hắn.

 

"Sư tôn?"

 

Hắn không trả lời, nhưng động tác tay lại không dừng lại, đầu ngón tay từng chút từng chút thăm dò vòng quanh bầu vú, cuối cùng chạm được tới chỗ vết thương nhỏ tí kia.

 

Sau đó hắn cúi đầu, đôi môi mỏng ngày thường mím chặt hơi mở ra, như một con dã thú ngủ đông đã lâu, cuối cùng cũng ngậm lấy con mồi tươi non mà bấy lâu nay mình thèm muốn.

 

Lấy phong thái ưu nhã mà bá đạo, hắn ngậm lấy chỗ miệng vết thương kia.

Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 101
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.