Lăng Việt sở dĩ không nghĩ tới khả năng này, là bởi vì rất nhiều điều kiện của Sở Kiều đều không phù hợp với tình huống bẩm sinh lô đỉnh như trong sách cổ miêu tả.
Trong sách cổ ghi lại, bẩm sinh lô đỉnh, lấy thân làm lô, lấy tính làm dược, lấy khí làm hỏa, lấy dục làm thủy, bẩm sinh dựng dục đan điền, linh căn thiên về âm tính, khi chưa phá nguyên âm, ngày tiến ngàn dặm, khi đã phá nguyên âm, chân khí trong đỉnh dùng để tinh luyện, cũng có thể phụng dưỡng ngược lại cho kẻ khác.
Tiểu đồ nhi thật sự là mộc hỏa song linh căn, thiên về dương tính, vả lại vẫn luôn quanh quẩn ở Luyện Khí đại viên mãn, làm sao sẽ là ngày tiến ngàn dặm? Cho nên hắn vẫn luôn không có liên tưởng đến, mãi đến khi thấy được cơ thể nàng lần nữa.
5 năm trước thiếu nữ còn nhỏ chưa phát dục thành thục, nhưng hiện giờ, thân thể này ở trước mặt hắn, trơn bóng non mịn, trắng nõn không tì vết, mặc dù hắn chưa từng nếm qua tình sự, nhưng thứ nên hiểu, cũng không đến mức không biết chút nào.
Nếu như muốn xác nhận...
Hắn liếc mắt nhìn thiếu nữ hai mắt mê ly, ngón tay ở hạ thể trắng nõn của nàng cọ xát sau một lúc lâu, cuối cùng, hai ngón tay khép lại, "phụt" một tiếng, mang theo hơi lạnh cắm thẳng vào bên trong hoa huyệt.
"A a..."
U huyệt chưa bao giờ có ai lui tới bỗng nhiên có dị vật xâm nhập, giữa lúc mơ màng thiếu nữ hô to ra tiếng, tiểu huyệt nhịn không được co rút thật chặt. Dị vật mang theo hơi lạnh kia dường như bị kinh sợ muốn thoát đi, liền cứ thế co rụt lại, ngậm lấy ngón tay của nam nhân.
Sau khi Lăng Việt cắm vào mới phát hiện, bên trong lối đi của thiếu nữ sớm đã trơn trượt lầy lội, mật dịch ướt át trong nháy mắt bao lấy ngón tay hắn, ấy thế không hiểu vì sao trong lòng hắn bỗng bùng lên một niềm vui sướng.
Hóa ra, không chỉ có một mình hắn động tình.
Tiểu đồ nhi của hắn, cũng đã ướt đẫm rồi.
Ngón tay Lăng Việt thon dài, tuy ban đầu cắm vào lối đi bị ép chặt không thể động đậy, nhưng theo hoa dịch không ngừng trào ra, rất nhanh hắn cũng chỉ có thể cảm giác được sự ấm áp vừa chật hẹp lại vừa mềm mại.
Hắn không dừng lại quá lâu, cảm thấy ngón tay đã bị dịch hoa của thiếu nữ thấm ướt hoàn toàn, bèn nhẹ nhàng rút tay về, bên tai lại nghe được thiếu nữ như níu giữ lại giống như than thở.
Tiểu nha đầu.
Thật là câu nhân.
"Sư tôn... Ưm... Kiều Nhi đây là... A ưm... Làm sao vậy?"
Dị vật rời khỏi hạ thể, cảm giác lạnh lẽo thấm người kia cũng theo đó mà đi, Sở Kiều cảm thấy một trận hư không.
Nàng thở hổn hển mở miệng, hai mắt lấp lánh nhìn nam nhân trước mặt mặc dù đã trần trụi, nhưng vẫn như chính nhân quân tử như trước.
Thật là... một nam nhân nghiêm trang mọi lúc mọi nơi.
Thật muốn.
Thật muốn nhìn thấy những nét mặt khác của sư tôn a.
Trong nội tâm Sở Kiều xấu xa nghĩ như vậy, thế nhưng, suy nghĩ đó của nàng còn chưa kịp thực hiện, bản thân sau khi nhìn thấy động tác kế tiếp của nam nhân, lại là trước một bước thay đổi sắc mặt, trở nên diễm lệ như hoa đào, tim đập như nổi trống ——
Nam nhân thế nhưng mở miệng, đưa ngón tay vừa mới lấy ra khỏi cơ thể nàng đặt ở giữa môi, cứ thế mà liếm mút!