Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 113

Lăng Việt sau khi dặn dò một số việc, cùng ngày hôm đó liền rời khỏi Hạo Khí Tông.

 

Trước khi đi, hắn giao linh sủng Trường Nhạc cho Sở Kiều, bảo là vì chuyến đi này rất bất tiện, vẫn nên để lại ở đỉnh Lãng Phong nuôi dưỡng mới tốt.

 

Trường Nhạc là một con "Mịch Trân Điêu". Tên như ý nghĩa, thiên phú thần thông của nó chính là tìm kiếm trân bảo. Chỉ cần linh vật ở trong một phạm vi nhất định, vô luận là tiên dược linh thảo hay kỳ trân dị bảo, nó đều có thể cảm giác được. Với người tu chân mà nói, công pháp, tài vật, đạo lữ, một cái cũng không thể thiếu, có "Mịch Trân Điêu", ít nhất khía cạnh "tài vật" này không cần lo ngại nữa.

 

Chính vì nguyên nhân như thế, Mịch Trân Điêu tuy chỉ là ngũ giai linh thú, phẩm giai không được tính là cao, nhưng lại vô cùng trân quý hi hữu.

 

Trường Nhạc thân thể trắng nõn, nhỏ nhắn, dài không quá một thước, tuy đã nhận Lăng Việt làm chủ lúc hắn còn trẻ, nhưng Lăng Việt người chủ nhân này thật sự quá không có trách nhiệm, đại đa số thời gian đều ném nó trong túi linh thú mặc nó tự sinh tự diệt.

 

Vẫn là sau khi Sở Kiều tới đinh Lãng Phong, ngẫu nhiên biết được sư tôn có một con linh sủng như vậy, liền thường xuyên cầu sư tôn triệu ra chơi đùa, mới làm Trường Nhạc được nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn. Bởi vậy, Trường Nhạc đối với hành vi chủ nhân giao nó cho Sở Kiều không những không phản cảm, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, vừa được thả ra liền xoay xung quanh Sở Kiều, liếm liếm cọ cọ trông rất thân thiết.

 

Sở Kiều ôm Trường Nhạc nhìn theo Lăng Việt ngự kiếm đi xa, cho đến khi bóng dáng nam nhân biến mất nơi chân trời, mới rầu rĩ không vui quay về.

 

Nàng không biết vì sao sư tôn đi lần này ngay cả linh thú cũng không thể dưỡng, nhưng nàng quấn quýt hồi lâu cũng không moi được câu nào trong cái miệng ngậm chặt của nam nhân, cũng không biết hắn đi đâu nữa. Nàng chỉ đơn giản là ngừng hỏi, nếu sư tôn nói có cách để sớm nhìn thấy hắn... Vậy, nàng liền nỗ lực hướng tới mục tiêu đó đi.

 

Tông môn đại bỉ đúng không.

 

Nàng nhất định không rớt ở phía sau!

 

Sau khi Lăng Việt rời đi, toàn bộ đỉnh Lãng Phong càng thêm thanh tĩnh. Sở Kiều tĩnh tâm dốc lòng tiếp tục tu luyện.

 

Ngày đó khi Trúc Cơ, băng khí Lăng Việt đưa vào trong cơ thể nàng rõ ràng đóng vai trò quyết định, sau khi nàng Trúc Cơ, đã không còn cảm giác nóng rực thường xuyên nữa, ngũ hành vận chuyển trong cơ thể cũng khôi phục lại trạng thái cân bằng. Mà càng khiến Sở Kiều kinh hỉ đó là tốc độ tu luyện của nàng!

 

Khi còn ở Luyện Khí, nàng cần phải loại bỏ tạp chất từ trong linh khí vô biên của ngoại giới, hấp thu Mộc Hỏa chi khí mà nàng muốn, sau đó luyện hóa vận chuyển trong cơ thể, cuối cùng hóa thành cho mình dùng. Nếu so sánh việc tu luyện của nàng khi còn ở Luyện Khí là mò kim đáy bể, vậy thì sau khi Trúc Cơ, có thể nói là vốc nước trong biển, tốc độ hấp thu linh khí cao hơn trước kia rất nhiều. Khi tu luyện, không còn cảm thấy có trói buộc trong cơ thể nữa, thay vào đó là cá bơi trong biển, vừa tự tại lại vui sướng.

 

Xem ra, thể chất lô đỉnh này, cũng không phải chuyện xấu.

 

Sở Kiều lại một lần nữa kết thúc vận chuyển đại chu thiên, mở đôi mắt sáng ngời, khóe miệng mỉm cười.

 

Trong khoảng thời gian này, nàng ngày đêm khổ tu, cuối cùng có thể coi như đã đứng vững vàng ở Trúc Cơ kỳ, chân khí trong cơ thể trải qua hơn nửa năm luyện hóa, đã từ tí tách nhỏ giọt tích góp thành suối nhỏ róc rách, vận chuyển vô cùng thuần thục thông suốt.

 

Đi theo Lăng Việt lâu như vậy, cả người Sở Kiều cũng lây nhiễm khí tràng của hắn, cộng thêm sau khi Trúc Cơ tâm cảnh biến hóa, toàn thân nàng lộ ra vẻ tự tin mà trầm ổn.

 

"Sở sư tỷ, hôm nay lại tới nữa rồi."

 

Bên ngoài Tàng Kinh Các, thủ vệ đệ tử hướng về phía Sở Kiều hành lễ, cười nói.

 

"Đúng vậy, thế nào, là chê ta năng tới quá sao."

 

Sở Kiều cười trả lời, tiện tay giao minh bài thân phận cho y, trêu.

 

"Làm gì có. Chúng ta ở Tàng Kinh Các này, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng người, có sư tỷ vừa xinh đẹp lại chăm chỉ như vậy tới thăm, chúng ta cao hứng còn không kịp đâu."

 

Đệ tử kia vội vàng giải thích, đặt minh bài vào mắt trận ở trước đại môn các lâu, lại gỡ chìa khóa trên người mình xuống, sau khi đối chiếu thành công, mới xoay người trả minh bài lại cho Sở Kiều.

 

"Được rồi, Sở sư tỷ, mời. Vẫn là quy củ cũ, từ tầng một đến tầng ba có thể mượn ba cuốn sách, còn sách từ tầng bốn trở lên chỉ có thể xem trong Các, không được mang đi."

 

"Được, cảm ơn cậu."

 

Sở Kiều gật gật đầu, nàng cũng coi như là khách quen của Tàng Kinh Các, biết rất rõ quy củ này.

Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 113
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.