Mặc dù quần áo có hơi hở hang, nhưng tiền lương kếch xù vẫn khiến nữ chính động lòng, mặc vào trang phục miêu nữ lang thành công hấp dẫn vô số ánh mắt tại hội chợ triển lãm ngày hôm đó, mang đến lợi nhuận cực cao cho gian hàng.
Thật trùng hợp, trò chơi mới nhất được trưng bày trong gian hàng này tình cờ thuộc về công ty của nam chính. Nam chính tình cờ gặp nữ chính đeo tai mèo, gắn đuôi lông xù. Lúc đó trong số những người vây xem có một trạch nam có bàn tay heo, không nhìn được muốn quấy rối nữ chính xinh đẹp. Nam chính kịp thời phát hiện, đồng thời ngăn gã lại, để trong lòng nữ chính có ấn tượng mới với nam chính.
Trên thực tế, nam chính nhìn như cấm dục lãnh khốc, trong lòng lại là một kẻ lông tơ khống, không cách nào chống lại tất cả những thứ có lông xù, đặc biệt là mèo. Chính vì thế hắn không thể nào ngồi yên không để ý đến việc nữ chính bị quấy rối, tiếp đó nam chính liền động tâm với nữ chính một cách khó hiểu.
Sau khi phát hiện nữ chính chính là nhân viên thực tập của công ty, bèn điều cô đến bên cạnh mình làm trợ lý. Sau đó đủ loại văn phòng play, trang phục play, vân vân và mây mây. Nữ chính vừa phản kháng vừa hưởng thụ, cuối cùng chính là viên mãn ở bên nhau.
Sở Kiều đối với văn phong thịt văn lủng củng như thế này quả thật muốn trợn trắng mắt, vội vàng lướt qua mới nhớ tới. A, vai phụ của cô đâu rồi? Ở đâu?
Quay trở lại tìm nửa ngày, rốt cuộc mới tìm được.
Thì ra nam chính thích miêu nữ lang chính là có nguyên nhân.
Trong truyện, nam chính kể lại với nữ chính rằng khi còn nhỏ, hắn đã từng bị lừa bán. Sau khi hắn bị bọn buôn người bắt cóc, bị bắt làm nhóc ăn mày ăn xin bên dưới cầu vượt, mỗi ngày chỉ ăn được một chút, không xin được tiền thì bị đánh đập dã man.
Khi đó hắn nhặt được một con mèo hoang coi nó là bạn cùng chơi với mình. Chú mèo con đã đồng hành cùng hắn trong suốt những năm tháng u ám đó, mỗi ngày tìm thức ăn cho hắn, cuối cùng còn trợ giúp hắn chạy trốn.
Đôi khi hắn ngủ mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy con mèo biến thành người vào ban đêm, chăm sóc và chữa trị vết thương cho hắn, nhưng trời vừa sáng lại biến về mèo.
Ngay cả nữ chính cũng bật cười vì ảo giác của hắn khi còn nhỏ, nhưng nam chính lại chôn sâu phần nhân tình này vào trong tận đáy lòng mình.
Con mèo kia về sau thế nào, trong truyện không nhắc tới. Hiện tại, Sở Kiều cũng không cách nào biết được.
Xem ra, bây giờ cô chính là con mèo đó.
Sở Kiều thở dài thườn thượt.
Con đường phía trước còn lắm gian nan.
"Meo meo ~"
"Mẹ nó, thằng nhãi thối! Hôm nay lại chỉ xin được ít tiền như vậy! Tao nuôi mày không chỉ có nhiêu đây thôi đâu!"
"Hôm nay không có cơm ăn! Mày tự suy nghĩ cho tốt đi! Ngày mai nếu vẫn còn chỉ chừng này, có tin lão tử đánh gãy chân mày không? Hừ hừ, làm đứa tàn tật thì càng dễ kiếm tiền!"
"Anh Long, anh yên tâm đi, ngày mai em nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn. Đừng đánh em, chân cẳng em nhanh nhẹn còn có thể chạy thêm mấy chỗ…"
"Được rồi, được rồi, thằng nhóc mày chỉ biết nói lời hay! Cút đi, nhìn thấy liền phiền lòng!"
"Được... cảm ơn anh Long…"
Lỗ tai Sở Kiều khẽ nhúc nhích. Giờ phút này, trong tầm mắt của cô không có ai, nhưng cô vẫn nắm bắt được cuộc trò chuyện một cách nhạy bén.