Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 151

Đầu lưỡi ấm áp chạm vào vết nứt sưng đỏ trên tay Hạ Tư Niên, Tuy rằng đám gai ngược trên đầu lưỡi của mèo con đâm cậu đến tê rần, nhưng cảm giác đau đớn kia không là gì so với sự ấm áp mà mèo con mang đến.

 

Hạ Tư Niên thấy mèo con không ăn, chỉ suy yếu liếm tay cậu, mới hiểu được mèo con nhỏ như vậy có lẽ vẫn còn chưa gặm được bánh mì.

 

Cậu không thèm để ý nhét miếng bánh mì mà Sở Kiều đã liếm qua nhưng không thể ăn được vào miệng. Cậu đã không còn là một đứa bé được nuông chiều, thường xuyên bữa đói bữa no khiến cậu trân trọng từng miếng ăn có được.

 

"Vậy anh đi tìm chút gì đó cho em uống nhé?"

 

Hạ Tư Niên nhẹ nhàng đặt mèo con trở lại trong hộp giày, rồi kéo chiếc khăn rách mà cậu nhặt được ở đâu đó trên cổ xuống, quàng lên người Sở Kiều, bắt đầu lục lọi trong bãi rác.

Khu vực này là một thành cổ, thành thị phát triển mạnh mẽ, rất nhiều kiến trúc cổ xưa điều đang không ngừng bị phá bỏ. Một CBD lớn được xây dựng cách đó không xa, để lại thành phố cho lũ "chuột bọ" nhặt rác kiếm sống. Khu vực sinh sống liên tục bị thu hẹp, nơi bọn họ đang ở lúc này là một mảnh đất xám xịt, với những con hẻm nhỏ dày đặc như mê cung, xung quanh là các hộ gia đình ở thành phố cổ đang chờ nhận được tiền bồi thường phá dỡ. Hoàn cảnh vô cùng tồi tệ.

 

"Tìm được rồi!" Sở Kiều mở to đôi mắt mông lung nhìn cậu bé cách đó không xa, vì đã tìm thấy được cái gì đó mà phấn khởi chạy về phía cô.

 

Thị lực của mèo không giống con người, tầm mắt rất rộng, độ mẫn cảm đối với ánh sáng càng mạnh hơn, nhưng lại là mắt cận thị, không thể nhìn rõ cảnh vật ở quá xa. Thế nên, hiện tại trong mắt cô, cái gì cũng đều là một mảng mơ hồ.

 

"Nào, mau uống đi, sữa bò đấy." Không biết là trẻ con nhà nào uống một nửa liền không muốn uống nữa, vứt nửa hộp sữa bò đi. Hạ Tư Niên thật cẩn thận đổ một chút vào lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Sở Kiều.

 

"Meo~"

 

Lần này, mùi sữa xộc vào mũi, khiến Sở kiêu cảm thấy bụng đói cồn cào, cô thè lưỡi ra liếm láp.

 

Hạ Tư Niên nhìn chú mèo con đang vùi trong lòng bàn tay mình uống sữa, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu mềm mại của mèo con.

 

Sở Kiều không phản kháng, còn cọ cọ vào tay cậu.

 

Hạ Tư Niên giống như lấy được một món bảo bối trân quý, lộ ra một nụ cười đã rất lâu chưa từng có trên mặt.

 

Một người một mèo uống hết nửa hộp sữa kia, Hạ Tư Niên ôm Sở Kiều quay về tổ của cậu.

 

Đúng vậy, chính là một cái tổ, ở gầm cầu vượt, dùng giấy các-tông cũ dán lại thành một nơi chắn gió.

 

Năm đó, kẻ bắt cóc cậu vốn định bán cậu cho một cặp vợ chồng không có con sống trong núi. Nhưng cậu giả điên giả dại, suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện tốt của kẻ đó, gã dứt khoát ném cậu ở ven đường M thị, bán cậu cho một băng nhóm tội phạm, kiếm sống bằng nghề ăn xin và trộm cắp.

 

Băng nhóm này chủ yếu lợi dụng sự thương hại của người dân đối với trẻ em, đem những đứa trẻ bị lừa bán hoặc là cô nhi nhặt được, giả như là con mình, dựa vào ăn xin kiếm tiền. Nếu tay chân nhanh nhẹn, thì sẽ được bồi dưỡng làm ăn trộm, dựa vào dáng người nhỏ bé và sự không cảnh giác của mọi người để len lỏi qua dòng người trong trung tâm thương mại, trộm cắp tài sản.

 

Hạ Tư Niên biết ăn cắp là không đúng, rồi lại sợ bị đánh gãy tay gãy chân làm đứa tàn tật đi xin tiền, bị kẹp giữa một đám trẻ con, nhìn như bình thường, nhưng thật ra lại đang tìm mọi cách mưu cầu sinh tồn.

 

Dưới gầm cầu vượt là thiên đường của người vô gia cư, ở một chỗ có vòm cầu lớn, có thể chứa được vài chục đến cả trăm người.

 

Hạ Tư Niên không nỡ bỏ lại mèo con trong bãi rác lạnh giá, cậu trộm nhét cô vào trong chiếc áo khoác rách của mình.

 

Trời đã khuya, vì không có trò giải trí nên những người vô gia cư đã đi ngủ từ sớm.

 

Hạ Tư Niên linh hoạt len qua đám người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, về tới cái tổ nhỏ của mình.

 

"Chú Vương, cháu về rồi đây."

 

Cậu chào hỏi gã hàng xóm bên cạnh, là một gã ăn mày lúc trước mang theo cậu, nhưng thực chất là theo dõi.

 

Gả kia thấy cậu trở về, bèn ừ một tiếng, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

 

Đây là lý do tại sao cậu không chạy trốn.

 

M thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một thành thị nhỏ cấp 3, những gã ăn xin có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Nếu không chuẩn bị đầy đủ, cậu sẽ bị tóm gọn và bị bắt ngay khi chưa kịp trốn ra ga xe lửa.

 

"Meo meo ~" Sở Kiều chui ra từ vạt áo của cậu bé, dựng thẳng đồng tử, đánh giá xung quanh.

 

"Suỵt--------"

 

Hạ Tư Niên vội vàng che miệng Sở Kiều lại, nhét cả mình và cô vào trong ổ chăn.

 

"Miêu Miêu ngoan nha, đừng kêu ra tiếng."

 

Cậu không phải người lớn, trong lòng trẻ con đều có những câu chuyện cổ tích.

 

Vì vậy, cậu tin rằng mèo con này có thể hiểu được những gì cậu nói, và đối xử với cô như với một người bạn thân.

 

Sở Kiều ngoan ngoãn ngậm miệng, làm tổ trong lòng cậu bé.

 

Bóng đêm mịt mùng.

 

Hạ Tư Niên, người luôn không ngủ được vì hoàn cảnh sinh hoạt, đêm nay ôm một chú mèo con lông xù rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ sâu, vô cùng ngọt ngào.

 

Sở Kiều cũng nhắm mắt lại, nên cô không nhìn thấy, vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm đen, chiếu ánh sáng xuống 2 người. Quầng sáng trên người họ lưu chuyển theo ánh trăng, sáng ngời trong suốt làm lu mờ vạn vật xung quanh.

Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 151
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.