Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 152

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tư Niên đưa Sở Kiều đi làm.

 

Gã ăn xin họ Vương sáng đó đã phát hiện con mèo nhỏ trong lòng Hạ Tư Niên, nhưng dù sao cũng không ăn uống của gã nên gã không thèm quan tâm.

 

Những người ở đây đã sớm trải qua quá nhiều sự thờ ơ lạnh nhạt cùng mặt tối của lòng người, họ không có tâm trí để tập trung vào những người và việc vô nghĩa.

 

Nơi cậu thường đến là trên cầu vượt của một khu mua sắm lớn ở trung tâm M thị, hàng ngày đều có người ra vào và lượng khách đông đúc. Mặc dù hầu hết mọi người đều vội vàng, nhưng sẽ luôn có một số người có lòng thương cảm đối với một một cậu bé gầy yếu đáng thương, bố thí một ít tiền lẻ cho cậu.

 

8 9 giờ sáng chính là giờ cao điểm. Dân văn phòng đi lại vội vã, nhưng trên một chiếc cầu vượt, nhiều người vô thức giảm tốc độ, không khỏi liếc nhìn một cậu bé ăn mày đang ngồi cạnh mép cầu.

 

Cậu bé kia trông chỉ mới 6 7 tuổi, quấn một chiếc áo bông rách rưới không vừa người, khuôn mặt lấm lem nhưng có thể nhìn ra đường nét tuấn tú. Khuôn mặt cậu đỏ rực nứt nẻ vì gió lạnh nhưng đôi mắt to đen láy như một đầm nước đọng, đã mất đi nét ngây thơ và sự tò mò của những đứa trẻ bình thường nên có, lại nhiều thêm sự khát khao sinh tồn khiến người xót xa.

 

Không giống với mọi khi cậu quỳ ở đó một mình không nói gì, hôm nay bên cạnh cậu đã có thêm một người bạn đồng hành.

 

Chỉ thấy cậu thi thoảng cúi đầu xuống, nói chuyện với bộ ngực căng phồng, khoé miệng vẫn luôn mang theo một nụ cười đáng yêu.

 

Một người khi đi ngang qua, tinh mắt nhìn thấy thứ cậu đang che trong ngực.

 

Đó là một chú mèo nhỏ, chỉ to cỡ bằng lòng bàn tay của một người bình thường, cái mũi phơn phớt hồng, đồng tử tựa như đá quý, lấp lánh ánh tím rực rỡ. Mèo con toàn thân trắng như tuyết, làm lòng người mềm mại, nhưng trên bộ lông trắng kia ngẫu nhiên lại có vài sợi dính bụi bẩn đen đen, trông rất chướng mắt.

Cậu bé và chú mèo con co ro trong gió lạnh mùa đông, trông thật tội nghiệp lại đáng yêu.

 

"Này, anh nhìn xem, trông đáng yêu quá ~"

 

Trong số các cặp đôi đi ngang qua cứ 10 người thì có 8 người đồng cảm với hình ảnh này, tình mẫu tử tràn trề, họ không kìm được mà mà lục loại trong balo, bỏ vài đồng lẻ vào chiếc bát vỡ đặt ở trước mặt cậu bé.

 

Còn có một nữ sinh khác đã băng qua cầu vượt, lại chạy trở về, nhét vào trong tay Hạ Tư Niên một bịch sữa bò nóng hổi còn chưa khui bao và một cái bánh bao nhỏ.

 

Hạ Tư Niên không từ chối, thực ra so với việc cho tiền, cậu còn biết ơn những người tốt bụng đã bố thí đồ ăn hơn. Bởi vì đối với cậu, những đồng tiền đó một xu cậu cũng không thể lấy được, còn thức ăn cậu có thể ăn ngay, giúp cậu no bụng duy trì sinh tồn.

 

Xé một lỗ nhỏ trên túi sữa bò, Hạ Tư Niên vừa nhai bánh bao vừa nghiêng bịch sữa bò hướng vào trong ngực. Sở Kiều cứ như vậy dựa vào vạt áo cậu, thè cái lưỡi phấn nộn liếm từng chút một. Hai người họ lặng lẽ ngồi ăn trên chiếc cầu nơi người qua lại ồn ào náo nhiệt, cứ như được ngăn cách trong một thế giới nhỏ, một thế giới chỉ thuộc về hai người.

 

"Em cảm ơn."

 

Hạ Tư Niên lễ phép cảm ơn từng người đã bố thí, kinh ngạc phát hiện chỉ mất một lúc đã nhận được còn nhiều tiền hơn so với nửa ngày bình thường.

 

"Meo ~"

 

Mỗi một lần nhận được bố thí Hạ Tư Niên nói lời cảm ơn, đồng thời chú mèo nhỏ trong lòng cậu sẽ "Meo" một tiếng theo, như thể đang cùng cậu cảm ơn. Điều này càng làm cho những người đi qua tò mò và thích thú hơn, nhao nhao bỏ tiền vào, muốn nghe xem mèo con phải chăng cũng sẽ phản ứng giống vậy.

Hạ Tư Niên lúc đầu không để ý, nhưng nhìn thấy tiền trong bát ngày càng nhiều, cậu vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.

 

"Miêu Miêu, cảm ơn em." Em là tiểu phúc tinh của tôi.

 

Cậu cúi đầu, tuyệt không ngại bẩn hôn lên cái đầu nhỏ của Sở Kiều.

 

Sở Kiều cũng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thè đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng cậu bé.

 

Cho dù nam chính của thế giới này sau khi trở thành tổng tài sẽ bá đạo cuồng quyển như thế nào, thì trong lòng Sở Kiều hiện tại hắn vẫn chỉ là một cậu bé khiến người ta đau lòng.

 

Một đứa trẻ từ nhỏ đã phải di chuyển khắp các đường lớn hẻm nhỏ, cố gắng giãy dụa vì sống sót.

 

Sở kiều muốn giúp cậu, nhưng hiện tại cô lòng có dư mà lực không đủ, thân thể không có lúc nào là không đói khát và buồn ngủ, quả thật quá yếu ớt. Làm một người mà có thể cả tháng không cần ngủ ở thế giới trước, hiện tại Sở Kiều cực kỳ không thể thích ứng nhưng lại không thể làm được gì.

 

Ai bảo cô chỉ là một con mèo nhỏ cơ chứ?

Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 152
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.