Vậy thì, liền chọn một nhà để khai đao đi.
Thẩm Trăn đùa nghịch ngọc bội bên hông —— đúng vậy, ngọc bội kia toàn thân đen tuyền, bên trên là đại bàng đang đứng ngạo nghễ, nghiễm nhiên là một đôi với vật Thẩm Trăn tặng Sở Kiều vào ngày cô dâu dâng trà —— hắn trong lòng do dự.
Nên hạ thủ từ chỗ nào đây?
Cỗ kiệu dừng lại, hắn vừa cân nhắc vừa đi về phía thư phòng, lúc đi ngang qua tiền thính, vừa vặn nghe được hai người đang thấp giọng tranh cãi.
"Cái gì gọi là "chết tâm đi"?"
"Trước khi cha đi đã phó thác muội cho ca, ca cũng tự hỏi chưa bao giờ bạc đãi muội! Hiện giờ chỉ bảo muội đi cầu xin cha chồng, ngay cả chút chuyện nhỏ này muội cũng không muốn làm cho ca ca sao!? Kiều Kiều!"
"Chuyện nhỏ?"
"Ca vì chuyện nhỏ này, mà gả muội muội ruột của mình cho một kẻ không biết gốc rễ?"
"Sở Đại Hải, nể tình ca có quan hệ huyết thống với ta, ta hảo tâm nhắc nhở ca. Chỉ dựa vào bộ dáng bị người ta đùa giỡn xoay quanh như ca mà còn muốn làm quan? Còn muốn mua quan? Còn chưa nhậm chức thì mũ ô sa đã không giữ nổi rồi!"
"Suỵt —— muội nhỏ giọng chút! Cái, cái gì mà mua quan! Ta cũng là người có công danh! Chẳng qua là muốn cho Thẩm thị lang châm chước mưu cho ta một chức vị mà thôi!"
"A! Công danh tú tài? Thôi dẹp đi."
"Ca ca, ca vẫn nên thu tâm đi, tuy phụ thân đã đi rồi, nhưng uy danh vẫn còn đó, không bằng trở về Tây Bắc, lại gầy dựng một khoảng trời mới!"
"Sĩ nông công thương!! Thương nhân là thấp hèn nhất, muội có biết không! Ta muốn quang tông diệu tổ!"
"Kiều Kiều, muội giúp ca ca đi! Ca ca chuẩn bị đầy đủ sáu mươi bốn món đồ cưới cho muội rồi a!"
"A, ca chuẩn bị cho ta!?" Sở Kiều tức giận cười, "Đó rõ ràng chính là phụ thân khi còn sống đã thay ta chuẩn bị! Sở Đại Hải, ca tỉnh lại đi, thừa dịp hiện tại còn chưa muộn, nhanh chóng rời xa cái vòng xoáy kinh thành này thì tốt hơn."
Nàng tốt bụng khuyên nhủ, "Ta hiện giờ tự thân khó bảo toàn, đến lúc đó... Càng không cứu được ca."
"Muội mỗi ngày ăn sung mặc sướng ở nhà cao cửa rộng, còn tự thân khó bảo toàn?" Sở Đại Hải căn bản không tin lời Sở Kiều nói, "Đừng gạt người, Thẩm Trăn kia chính là quan to tứ phẩm trẻ tuổi nhất đại Tiếp Triều chúng ta, tiền đồ vô hạn lượng!"
"Hắn tiền đồ vô hạn lượng," Sở Kiều lạnh lùng nhìn Sở Đại Hải, "Nhưng chuyện này có liên quan gì với ta."
"Muội là con dâu của hắn, ta cũng coi như có quan hệ thông gia với hắn, giúp đỡ người thân là chuyện bình thường!" Sở Đại Hải còn đang hy vọng xa vời.
"Người ta cũng không coi ta là con dâu..." Sở Kiều nói lời mơ hồ, cố ý để Sở Đại Hải hiểu lầm.
Đứng bên ngoài tiền thính quang minh chính đại nghe lén, Thẩm Trăn nghe được lời này của thiếu nữ, rốt cuộc nhịn không được đi vào bên trong.
Ngữ khí của tiểu nha đầu sao lại u oán như vậy?
Chẳng lẽ... Là tối hôm qua hắn không đút no nàng?
"Thật, thật sao?" Sở Đại Hải mặc dù vội vàng gả Sở Kiều ra ngoài, nhưng cũng không phải mù quáng, trong mấy ngày ở kinh cũng hỏi thăm chút chuyện của Thẩm gia, đây cũng là nguyên nhân hôm nay y sốt ruột như vậy, "Phu quân của muội thật, thật không phải con ruột hắn?"
"Đúng vậy..." Sở Kiều gật đầu, nhấc mắt lên lại thoáng nhìn thấy thân ảnh huyền sắc đang đi tới nơi này.
Nàng cũng không muốn Sở Đại Hải tự dưng nhảy ra phá đám nói bậy bạ trước mặt Thẩm Trăn, liền vội vàng muốn kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Chuyện nên nói ta đã nói rồi, ta không giúp được ca, ca nhanh đi đi."
Bưng trà, tiễn khách.
"Đừng mà, muội muội tốt," Sở Đại Hải nóng nảy, "Ta lại không phải muốn làm quan to gì cả! Chẳng qua chỉ cầu một chức quan nhỏ, muội giúp ca ca đi..."
"Không..." Lời cự tuyệt còn chưa nói xong, cơ thể Sở Kiều đã bị một bàn tay to đè lại.
"Được thôi," Thẩm Trăn tùy tiện ngồi xuống giường bên cạnh Sở Kiều, ngữ khí ôn hòa, "Hiền chất muốn chức quan gì?"
——————-
Tiểu kịch trường:
Thẩm Trăn: Hiền chất, ngươi muốn cái gì ta cho ngươi cái đấy.
Sở Đại Hải: Thẩm đại nhân, ngài thật tốt!
Thẩm Trăn: Có một điều kiện.
Sở Đại Hải: Ngài, ngài nói đi.
Thẩm Trăn: Gọi ta muội phu.
Sở Đại Hải: ???