Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 242

Cách đó không xa chính là một đám lưu dân như hổ rình mồi, đội xe của Thẩm Trăn tuy không lớn, nhưng vẫn có thị vệ ở bên nên bọn họ không dám vọng động.

 

Lâm Văn Nguyệt cũng bất chấp trong xe rốt cuộc có phải tỷ phu của nàng ta hay không, kể lể thân phận khốn cùng của mình, đau khổ cầu xin sự giúp đỡ.

 

Sở Kiều ở trong xe liếc xéo Thẩm Trăn một cái.

 

"Còn không mau đi cứu vớt cô em vợ của chàng đi?"

 

Thẩm Trăn dính lên người nàng, lắc đầu.

 

"Nàng không thích thì không cứu."

 

Ngoại trừ mẫu thân đã qua đời cùng tiểu nha đầu trước mắt, những nữ nhân khác chưa bao giờ đi vào lòng hắn, đương nhiên hắn cũng không thèm để ý đến sự sống chết của họ.

 

Nói vậy thì có lẽ có chút máu lạnh, nhưng Thẩm Trăn trước nay chưa bao giờ là một người tốt.

 

Sở Kiều bật cười, nhéo hắn một cái, "Ta là người ác độc như vậy sao!?"

 

"Phúc Lai, thu thập một chút rương hòm trong xe ngựa, dọn ra một vị trí cho Lâm tiểu thư đi."

 

Sở Kiều lại vén màn lên lần nữa, phân phó xuống.

 

Nàng quay đầu ôn nhu giải thích với Lâm Văn Nguyệt, "Chỉ có thể để Lâm tiểu thư ủy khuất một chút, đi ra ngoài giản lược, chúng ta lại đang vội, nếu không ngại sau khi tới dịch trạm chúng ta sẽ cùng nghỉ ngơi rồi chuẩn bị tiếp."

 

Lâm Văn Nguyệt cũng biết đạo lý người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý cảm kích Sở Kiều.

 

Theo mành xe được nhấc lên nhìn vào trong, ngoại trừ vị phụ nhân mĩ mạo này, còn có một vị nam tử trên xe.

 

Ở góc độ của Lâm Văn Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy khuôn hàm góc cạnh của nam tử, nhưng nó cũng khiến trong lòng nàng ta khẽ động.

 

Có thể là tỷ phu không?

 

Lòng ôm một tia hy vọng, mãi đến khi tới dịch trạm, nhìn thấy "chân dung" của Thẩm Trăn.

 

Sở dĩ Sở Kiều không lập tức dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ đuổi nữ chính rời xa nam chính, vì nàng vẫn còn cân nhắc đến nhiệm vụ của Thẩm Trăn trong chuyến đi này.

 

Trong nguyên tác, Thẩm Trăn cũng tình cờ gặp được nữ chính khi hắn đi xuống phía Nam lần này.

 

Nếu không có sự xuất hiện của nàng, nữ chính hẳn cũng sẽ được nam chính cứu, sau đó cùng nam chính đi đến quan ngoại, trợ giúp nam chính thu được bằng chứng quan trọng về việc cấu kết giữa quan viên và thương nhân.

 

Nàng không muốn làm xáo trộn nhiệm vụ của Thẩm Trăn, dứt khoát trước cứu nữ chính, an tĩnh xem kì biến.

 

Bố trí ổn thoả cho Lâm Văn Nguyệt xong, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.

 

Sở Kiều vừa há miệng đã được Thẩm Trăn đút cho điểm tâm đã sớm chuẩn bị, vừa hỏi, "Chàng có muốn cùng nàng ta nhận nhau không?"

 

"Đương nhiên là không," Thẩm Trăn thần sắc nhàn nhạt, "Một tia tình nghĩa vốn có giữa ta cùng Lâm gia bọn họ đã cạn kiệt từ lâu rồi."

 

Năm đó Lâm Văn Viện gả đến Thẩm gia, Thẩm Trăn tuy chẳng quan tâm, nhưng xem ở phân thượng Lâm Văn Viện nhu thuận không gây chuyện, hắn cũng không trút giận vì bị bắt thành thân lên người thê tử trên danh nghĩa của mình, ngược lại ở một số việc nhỏ đều chiếu cố Lâm gia.

 

Nhưng Lâm gia gia chủ Lâm Hải lại không biết đủ, mưu toan lấy thân phận cô gia Thẩm Trăn để thuận tiện hành sự bên ngoài, sau khi Thẩm Trăn biết chuyện liền phân rõ giới hạn với Lâm gia.

 

Sau đó Lâm Văn Viện chết bệnh, hắn càng là không có lui tới cùng Lâm gia.

 

Thẩm Trăn kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho Sở Kiều nghe, cuối cùng còn đặc biệt khẩn trương mà bảo đảm —— "Gia chỉ viên phòng với nàng."

 

Sở Kiều cười gật đầu, tuyệt không ăn giấm, điều này ngược lại làm Thẩm Trăn có chút hụt hẫng.

 

Nếu để cho Sở Kiều biết suy nghĩ trong lòng của Thẩm Trăn, lại sẽ cảm thán —— nam nhân mà, lo được lo mất, tuyệt không thua kém nữ nhân.

 

Khi màn đêm buông xuống, đoàn người đến được dịch trạm.

 

Mặc dù bản thân Thẩm Trăn cũng không nhớ đã từng nhìn thấy cô thê muội này hay chưa, nhưng hắn vẫn cải trang một chút để tránh bị nhận ra.

 

Thẩm Trăn thuần thục dán bộ râu giả không biết giấu ở đâu lên mặt, lắc mình biến thành một đại hán râu ria đầy mặt, đôi mắt không biết làm sao mà biến thành mắt hồ ly, trên mặt còn dán hai vết sẹo đan chéo nhau, trông thật kinh hãi.

 

Sở Kiều nhìn dáng vẻ này của hắn, không nhịn được bật cười.

 

""Thẩm Trọng Hành" vẫn luôn ốm yếu, chàng cải trang thế này, nào có nửa phần bộ dáng ma ốm?"

 

"Vậy thì đổi một cái thân phận khác," Thẩm Trăn lời lẽ chính đáng nhướng mày, giả vờ vô lại, "Vừa lúc Gia sợ cải trang văn nhược quá anh tuấn, sẽ làm gián đoạn hành trình chúng ta bố trí."

 

Ngụ ý, Gia sợ mình quá soái làm người khác chú ý.

 

Sở Kiều đã không nói nên lời, nàng ưu nhã mà trợn trắng mắt, kéo vị mãng hán này xuống xe.

 

"Đi thôi, ta đoán sẽ không ai dám đến gây chuyện với chúng ta đâu."

 

Thẩm Trăn nhân dịp mành xe còn chưa xốc lên, lại trộm hương.

 

"Thế nào, ghét bỏ bộ dáng này của Gia sao?"

 

Sở Kiều nhếch khóe miệng, "Không ghét bỏ."

 

Chỉ là, có chút cay mắt.

Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 242
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.