Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 296

Diêm Chiến tuy chỉ mang theo một tiểu đội lên núi, nhưng đều là tinh anh trong tinh anh, đoàn người tìm được đến trước Phật tháp, chỉ vài phút đã giải quyết sạch sẽ đám võ sĩ Nhật Bản canh giữ bên ngoài.

 

Họ lặng lẽ đi xuống địa cung, bọ ngựa bắt ve hoàn tước ở phía sau, đợi đến khi Đỗ Thọ Vinh và Suzuki Toyoshi hai bên nhân mã đánh nhau xong, mới ung dung xuất hiện.

 

"Diêm, Diêm Chiến!"

 

Đỗ Thọ Vinh khi nhìn thấy Sở Kiều và người đàn ông bên cạnh cô liền biết sự tình không ổn. Nhưng giờ phút này ông ta lại bị mấy khẩu súng phía sau hai người nhắm vào, không dám mảy may vọng động.

 

"Ông chủ Đỗ, thật đúng là làm Diêm mỗ rửa mắt mà nhìn." Diêm Chiến đi tới trước, lạnh lùng chào hỏi một tiếng.

 

"Hừ, Diêm đô đốc từ Trực Lệ xa xôi theo tới đây, cũng làm Đỗ mỗ không nghĩ tới." Đỗ Thọ Vinh giờ phút này cũng không còn giả vờ là một ông chủ nhỏ vâng vâng dạ dạ nữa, dữ tợn cười, "Xem ra Diêm đô đốc cũng có hứng thú với bảo tàng này?"

 

"Đúng nha," Sở Kiều tiếp lời, "Dù sao thì, chúng tôi có chìa khóa."

 

Ngoại trừ hai tên hộ vệ áo xám vẫn bảo vệ bên cạnh Đỗ Thọ Vinh, hầu như tất cả ở đây đều là người của Diêm Chiến, Sở Kiều không sợ hãi, tiến tới ôm cổ người đàn ông của mình, "Cúi xuống."

 

Diêm Chiến cúi đầu để cô gỡ trụy tử xuống, cưng chiều nhéo nhéo mũi cô gái, "Tiểu quỷ kiêu ngạo."

 

Sở Kiều giơ trụy tử lên nhe răng, "Cáo mượn oai hùm chính là thế này ~"

 

Hai người ve vãn tán tỉnh nhau không chú ý tới, một tên thị vệ áo xám bên cạnh Đỗ Thọ Vinh siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy oán độc nhìn bọn họ.

 

Đỗ Thọ Vinh nhìn khối long nữu trong tay Sở Kiều giống hệt khối ông ta đặt trong cơ quan, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

 

"Thì ra là thế..." Kế hoạch của bọn họ đã sớm bị người khác phát hiện từ lâu, Đỗ Thọ Vinh nghiêng đầu trừng mắt liếc người bên cạnh một cái, giờ phút này lại chỉ có thể âm thầm bực bội, hận mình an bài không đủ kín đáo.

 

"Không bằng chúng ta hai bên hợp tác? Diêm đô đốc một mình đi vào Tấn Trung địa bàn của Trương đại soái này, cho dù có được tài bảo, cũng không vận chuyển ra được..." Đỗ Thọ Vinh xoa xoa tay, vì đạt được mục đích từ trước đến nay ông ta là người co được dãn được, "Con gái của tôi là ngũ di thái của Trương đại soái, có nó mở miệng, việc vận chuyển của chúng ta tuyệt đối sẽ trôi chảy..."

 

"Ông chủ Đỗ, lúc trước các người cũng hợp tác với người Nhật như vậy?" Sở Kiều liếc mắt nhìn thi thể người Nhật ngã xuống đất, cười mỉa một tiếng, "Loại đối tượng hợp tác đâm dao sau lưng này, chúng tôi cũng không dám muốn."

 

"Cô!"

 

Đỗ Thọ Vinh bị một tiểu nha đầu chặn họng đến á khẩu không nói nên lời, đầu lại bị họng súng chĩa vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Kiều lấy long nữu giả ở cửa cơ quan ra, đặt long nữu thật vào.

 

"Lạch cạch, lạch cạch."

 

Tiếng cơ quan vận hành quanh quẩn trong địa cung, cánh cửa đá trước mắt dần mở ra, mọi người đều tập trung vào phía sau cánh cửa đó, ngoại trừ hộ vệ áo xám đứng phía sau Đỗ Thọ Vinh.

 

Nhân lúc tất cả mọi người đều không chú ý này, cô ta rút chủy thủ bên hông ra, đâm thẳng vào ngực Đỗ Thọ Vinh bên cạnh.

 

Đỗ Thọ Vinh thậm chí còn không kịp hét lên, chỉ khó có thể tin quay đầu nhìn hộ vệ của mình, không, là con gái của ông ta —— Đỗ Khê Nhược.

 

Đúng vậy, Đỗ Khê Nhược từ khi lên núi Ngũ Đài Sơn, vẫn luôn cải trang thành hộ vệ ẩn núp bên cạnh cha nuôi Đỗ Thọ Vinh. Và cô ta cải trang cho đến bây giờ, chính là vì thời khắc này.

 

Từ Trực Lệ một đường đi theo Trương Hướng trở lại Tấn Trung, cô ta vốn bị yêu cầu an an tĩnh tĩnh ở tại đại trạch Trương gia hảo hảo làm ngũ di thái của cô ta, nhưng Đỗ Khê Nhược làm sao cam tâm? Lợi dụng lúc Trương Hướng ốc còn không mang nổi mình ốc bận rộn chuyện quân đội, cô ta đã lẻn ra ngoài, cầu xin cha nuôi, rồi đi theo ông ta đến tận đây.

 

Sự chấp nhất của Đỗ Thọ Vinh đối với bảo tàng không chỉ trở thành tâm ma của chính ông ta, mà còn trở thành tâm ma của Đỗ Khê Nhược.

 

Cha nuôi cô ta vì bảo tàng, vì khôi phục hoàng thất, có thể huấn luyện cô ta từ khi còn nhỏ, cũng có thể không chút do dự tặng cô ta cho một lão già, dựa vào cái gì cô ta phải chịu những tội này? Bảo tàng này vốn là vật vô chủ, long nữu cũng là do cô ta đoạt được, vì sao không nên là của cô ta?

 

Vốn dĩ nên là của cô ta.

 

Đỗ Khê Nhược nghĩ như vậy, ánh mắt liền chuyển tới Sở Kiều cách đó không xa.

 

Vốn nên là của cô ta.

 

Cuộc sống của một đại tiểu thư... Vị hôn phu quyền thế ngập trời...

 

Nếu năm đó tổ tiên của cha nuôi không đánh mất long nữu kia... Tất cả những thứ tốt đẹp đó đều nên thuộc về cô ta.

 

Nghĩ đến đó, cô ta liền đẩy Đỗ Thọ Vinh đã mềm nhũn về phía Diêm Chiến, bản thân thì lắc mình một cái, phóng thẳng tới sau lưng Sở Kiều, lưỡi dao sắc bén cứ thế kề lên trên chiếc cổ thon thả của Sở Kiều ——

Bạn đang đọc:[18+] Mau xuyên: Nuông Chiều Nhục DụcChương 296
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.