Hai người uống xong chai bia cuối cùng, Tào Nham cho người đưa Tưởng Xuyên về, để nếu trên đường chẳng may gặp chuyện cũng có người giúp một chút.
Xe Jeep màu đen tiến vào trong sân.
Tưởng Xuyên xuống xe, A Khởi và Lộ Toa đã về rồi. A Khởi môi hồng kiều diễm, có chút xấu hổ nhìn anh.
Tưởng Xuyên liếc nhìn A Khởi một cái: “Mới mua son à?”
Màu sắc đó không thích hợp với A Khởi chút nào cả.
Lộ Toa cười: “Là tôi tặng cô ấy đó.”
Tưởng Xuyên nhíu mày.
A Khởi cho rằng anh giận, cúi đầu. Nghĩa trạm người đến người đi, Tưởng Xuyên trước kia đã từng dặn dò qua, đồ người khác đưa thì hãy tận lực từ chối. Son môi là Lộ Toa nhất định muốn cô nhận, cô từ chối không được, hơn nữa cũng thực sự thích, cho nên mới nhận.
Lộ Toa: “Sao? Chỉ cho phép Tần Đường tặng nước hoa nhưng không cho phép tôi đưa son môi sao?”
“Nhàm chán.” Tưởng Xuyên phun ra một câu sau đó xoay người lên tầng.
Lộ Toa vỗ vai A Khởi: “Đừng để ý đến anh ta, lần sau lại đi dạo cùng chị tiếp nhé.”
A Khởi thấp giọng ừ một tiếng, mím mím đôi môi tô son hồng hồng. Thực ra chính bản thân cô cũng thấy mình tô son lên cũng không đẹp lắm…
Lộ Toa quay đầu lại nhìn, trên cầu thang đã không còn bóng người nào nữa.
Sau khi lên tầng, cô ta liền nghe thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Cô ta đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa: “Anh Tưởng.”
Tiếng bên trong vẫn không ngừng.
Vài phút sau, Tưởng Xuyên quần áo đầy đủ đi từ phòng tắm ra: “Cứ tự nhiên.”
Nói xong cũng không quay đầu mà đi thẳng về phía cuối hành lang.
Căn phòng thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng kể từ khi Lộ Toa tới, anh vẫn luôn đề phòng, cho nên vẫn phát hiện dấu vết bị lục lọi.
Lộ Toa đứng tại chỗ, cắn môi.
Tưởng Xuyên người này, đối với anh tốt thì sẽ rất tốt, nhưng một khi tàn nhẫn lên, thì đúng là đủ tàn nhẫn.
…
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Tần Đường đến thẳng bệnh viện. Bác sĩ nói Chu Kỳ khôi phục rất tốt, mấy năm nay cũng bởi luôn có người cẩn thận chăm sóc, không ngừng mát xa cho nên cơ bắp trên người cũng không bởi vì giấc ngủ kéo dài mà bị teo lại, cộng thời một khoảng thời gian luyện tập, công năng của cơ thể về cơ bản đã khôi phục bình thường.
Ngày mai là có thể xuất viện để về nhà tĩnh dưỡng rồi.
Chỉ là, Chu Kỳ ngủ say 5 năm, đối mặt với 5 năm trắng xóa, có chút không biết phải làm sao.
Ý của cha mẹ họ Chu là muốn cậu ở nhà ôn tập, sau đó sang năm tham gia thi đại học. Chu Kỳ thì cảm thấy một người 22 tuổi như mình, cùng một đám nhóc đi học thì quá buồn cười, cho nên rất mâu thuẫn.
Lúc Tần Đường đến bệnh viện, Chu Kỳ đang ngồi trên giường hờn dỗi.
Thấy cô tới liền gọi: “Chị An An.”
Tần Đường đặt túi đồ ăn lên bàn, “Ăn cơm trước đã.”
Hai người cùng nhau ăn cơm, Tần Đường nhìn cậu: “Vì sao không muốn thi đại học? Không thi đại học thì sao mà vào đại học được chứ?”
“Sao lại nhất định phải vào đại học chứ?” Chu Kỳ không cho là đúng.
“Vậy em muốn làm gì? Ăn bám?”
“...”