Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 117

Tào Nham cũng cười, hai người trò chuyện vài câu, sau đó dừng lại ở quầy bán đồ vặt ở chỗ rẽ. Nửa phút sau, anh ta liếc mắt lên nhìn người đi đằng trước, liền thấy Lộ Toa lên một chiếc xe hơi rời đi.

 

 

5 rưỡi chiều Tần Đường xuống máy bay. Cô không gọi điện cho Tưởng Xuyên mà trực tiếp bắt xe tới nghĩa trạm.

 

Trên đường bị tắc đường, cho nên lúc tới nghĩa trạm đã là 8h.

 

Cô bảo tài xế dừng xe ở ngoài sân, tự mình kéo hành lý đi vào, ngực đeo máy ảnh, đi được một nửa liền thấy hai bóng người cao lớn đang đứng hút thuốc ở trong sân.

 

Bước chân Tần Đường dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Bánh xe valy ma sát với mặt đường vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”, khiến người đàn ông kia chú ý.

 

Tưởng Xuyên tay còn đang đưa thuốc lên miệng, lập tức sửng sốt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô gái vừa xuất hiện, sắc mặt nghiêm nghị.

 

Bị anh nhìn như vậy, bước chân Tần Đường chợt có chút ngừng trệ.

 

Khoảng thời gian này, một cuộc điện thoại cô cũng chưa từng gọi cho anh, anh gọi điện thoại cô cũng không nhận, dùng loại thủ đoạn này để ép buộc anh cho cô một lời giải thích.

 

Cuối cùng, cô thắng.

 

Lữ An cũng ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Là Tần Đường sao? Tôi còn cho rằng cô sẽ không đến đây nữa cơ đấy.”

 

Tần Đường lạnh nhạt nói: “Ai nói tôi không tới cơ?”

 

Lữ An chỉ vào Tưởng Xuyên: “Anh ấy nói.”

 

Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, thần sắc Tưởng Xuyên đã khôi phục lại như bình thường, cắn chặt điếu thuốc trong miệng, nhíu mày nhìn cô.

 

Tiểu Thành và A Khởi thấy cô, cũng kinh ngạc không thôi, rất nhanh liền vây quanh cô. Tiểu Thành vô cùng cao hứng, “Chị Tần Đường, chị đã đến rồi! Em còn tưởng lại chị sẽ không đến nữa chứ.”

 

A Khởi cũng nói: “Đúng đó, anh Tưởng nói chị sẽ không tới nữa.”

 

Tiểu Bạch cười cười: “Bọn em đều cho rằng như vậy.”

 

Tần Đường quay đầu lại, không tiếng động liếc nhìn Tưởng Xuyên một cái.

 

Dì Quế đứng ở cửa phòng khách, cười tủm tỉm: “Đường Đường ăn cơm chưa?”

 

Tần Đường nói: “Còn chưa kịp ăn đâu ạ.”

 

Dì Quế nói: “Hết thức ăn rồi, dì Quế làm cho cháu bát mì nhé?”

 

Tần Đường gật đầu: “Làm phiền dì rồi, dì Quế.”

 

Di Quế liên tục nói, không phiền không phiền, sau đó liền đi vào phòng bếp chuẩn bị.

 

Tiểu Thành gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng: “Chị Tần Đường, phòng của chị có người ở…”

 

Tần Đường cũng không hỏi là ai. Nghĩa trạm người đến người đi, điều này cô cũng biết, cho nên phòng không cố định là chuyện thường. Cô nói: “Không sao. Không phải vẫn còn phòng sao? Tôi ở một phòng khác cũng được.”

 

Tiểu Thành nhẹ nhàng thở ra, A Khởi vội vàng nói: “Để em và Tiểu Bạch đến giúp chị dọn dẹp, chị ăn cơm xong là có thể lên lầu nghỉ ngơi rồi.”

 

Hai người nói xong liền xách hành lý lên lầu.

 

Tưởng Xuyên hút một điếu thuốc với tốc độ nhanh gấp mấy bình thường, ném tàn thuốc xuống, lấy chân di di, sau đó đi đến bên cạnh cô: “Lại đây với anh.”

 

Tần Đường mím môi, đi theo phía sau anh.

 

Đúng lúc đó Tào Nham bước vào trong sân, chỉ nhìn thấy một cô gái dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn, mặc một bộ đồ liền thân màu vàng nhạt đi theo Tưởng Xuyên lên tầng hai, anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hỏi: “Cô gái đó là ai vậy?”

 

Lữ An nhìn theo ánh mắt anh ta lên lầu, cười ra tiếng: “Tần Đường.”

 

Tào Nham nhíu mày, không phải cô gái kia đang ở Bắc Kinh sao? Sao lại chạy tới đây rồi?

 

Trên hành lang tầng hai, Tần Đường nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Tưởng Xuyên.”

 

Tưởng Xuyên không quay đầu lại, thân hình cao lên kéo trên mặt đất một cái bóng thật dài. Tới cửa phòng rồi, anh mới dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, tay khẽ vặn một cái, mở cửa phòng ra, tiếng nói trầm thấp tràn đầy sự đè nén: “Đi vào.”

 

Tần Đường không biết đây là anh đang giận hay là do chịu áp lực gì.

 

Cô đứng ở cửa, do dự vài giây.

 

Cô chưa từng vào phòng của anh, trước kia trùng hợp gặp nhau ở cửa, cửa phòng anh luôn nửa khép nửa mở, chỉ có thể nhìn thoáng qua một nửa chiếc giường lớn, drap trải giường màu tối.

 

Giây tiếp theo, Tưởng Xuyên duỗi tay, kéo cô vào.

 

Tim Tần Đường trong nháy mắt liền đập nhanh hơn, còn chưa kịp phản ứng, người đã bị anh đè lên cánh cửa. Anh cúi đầu nhìn cô, chậm rãi tới gần, dường như là chạm vào môi cô, khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, mang theo hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá phả lên mặt cô.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 117
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.