Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 119

Tưởng Xuyên thò tay vào trong chăn, xoa xoa phần bụng bằng phẳng của cô, hôn lên đầu vai lộ ra bên ngoài: “Đói thật sao?”

 

Tần Đường: “Rất đói.”

 

Cô không muốn vừa mới đến liền lăn giường luôn với anh.

 

Tưởng Xuyên đang định lên tiếng thì điện thoại trong túi quần chợt đổ chuông, anh xoay người ngồi dậy, nhìn túp lều lớn trên đũng quần mình, xoa nhẹ một cái bên ngoài, sau đó mới rút điện thoại ra. Người gọi là Tào Thịnh.

 

Anh hít sâu một hơi, sau đó mới nhận điện thoại.

 

Tào Thịnh nói: “Người đến chỗ anh chưa?”

 

Tưởng Xuyên nghe thấy tiếng sột soạt ở phía sau, quay đầu lại liền thấy Tần Đường đang ngồi chỉnh lại quần áo của mình, anh nhìn cô chằm chằm, nói:

 

“Ừ.”

 

Tào Thịnh: “Vậy được rồi, ở Bắc Kinh cũng không có chuyện gì. Mấy hôm nữa tôi sẽ về. Hơn nữa lần này Tần Đường đi Tây An là để tham dự buổi đấu giá tư nhân kia.”

 

Tưởng Xuyên nheo mắt lại, nhìn về phía Tần Đường đang bò xuống giường: “Tôi biết rồi.” Sau đó cúp điện thoại.

 

Tưởng Xuyên duỗi tay túm lấy cô. Tần Đường còn chưa kịp đứng vững liền bị kéo ngã ngồi trở lại, có chút bực tức: “Anh làm cái gì thế?!”

 

Tưởng Xuyên hỏi: “Lần này em tới làm gì?”

 

Tần Đường nhìn thẳng vào mắt anh: “Đã bảo là tới để nhìn anh còn gì.” Cô dừng lại một chút, “Ừm, nhìn anh là chính, phụ là ba em có nhận lời mời tham gia một buổi đấu giá, em tới đây rồi thì tiện thể thay ba em tham gia luôn.”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô vài giây, biết cô đang nói thật.

 

Tần Đường lại cho rằng anh không tin, giải thích thêm vài câu: “Sau khi em đặt vé rồi mới biết ba em muốn đi, thư mời đã được đưa đến tay ông từ một tháng trước rồi. Anh cũng biết đấy, dù sao bây giờ quỹ An Nhất cũng là do em phụ trách, cho nên em tham gia cũng không có gì không phù hợp cả.”

 

Tưởng Xuyên nhéo bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng thở dài.

 

Anh đứng dậy: “Xuống nhà ăn đi.”

 

Tần Đường cúi đầu kiểm tra bản thân, một bên kim tuyến bị anh kéo rách, cũng may nhìn không rõ lắm. Nhưng bộ đồ này cô mới mặc lần này là lần đầu tiên vậy mà cứ như vậy mà rách rồi, cô liếc nhìn anh một cái: “Em đi thay quần áo trước.”

 

Tưởng Xuyên ôm cô từ đằng sau, cúi người đè nửa người lên người cô, dán vào bên tai cô cười nhẹ: “Mặc quần áo như thế này thì em đi vệ sinh kiểu gì?”

 

Tần Đường bị hơi thở của anh phả vào làm đỏ hồng cả tai, cúi đầu chỉ cho anh xem khóa kéo ẩn ở bên hông ra: “Khóa kéo ở đây, là kéo ngang.”

 

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn, bảo sao anh sờ mãi mà không thấy.

 

Lại khẽ nhéo tai cô một cái, cất tiếng mang theo cảnh cáo: “Lần sau không được mặc loại quần áo này nữa.”

 

Tần Đường cười, cố tình hỏi: “Vì sao?”

 

Tưởng Xuyên: “Xấu.”

 

Tần Đường: “...”

 

Cô cười không nổi nữa rồi.

 

Cô mở cửa ra ngoài, liếc mắt nhìn ra sân, trong sân đã không còn ai. Sau đó thừa dịp mọi người không chú ý liền nhanh chóng đi về phía cuối hành lang.

 

A Khởi đang ở bên trong trải drap giường, thấy cô liền lấy làm lạ: “Chị Tần Đường, không phải chị ở dưới nhà ăn cơm sao?”

 

Tần Đường sờ sờ cánh tay, cúi người kéo valy lại: “Chị lên thay đồ.”

 

A Khởi “à” một tiếng, sau đó nói với Tiểu Bạch: “Qua đây giúp tôi một chút.”

 

Tiểu Bạch lập tức đi qua hỗ trợ.

 

Tần Đường lấy cái váy đỏ mua ở Vân Nam ra, đưa lưng về phía mấy cô, nhanh chóng cởi bộ đồ liền thân ra. A Khởi và Tiểu Bạch lén nhìn cô: làn da trắng như tuyết, phần lưng hiện ra đường cong nhu mì, vòng eo nhỏ gọn, mông vểnh tròn, hai chân thon dài thẳng tắp.

 

Đừng nói là đàn ông, cho dù là phụ nữ nhìn cũng không rời mắt được.

 

Tiểu Bạch vừa kéo drap trải giường vừa hâm mộ nói: “Chị Tần Đường, dáng người của chị đẹp thật đấy.”

 

A Khởi cắn môi, đột nhiên nhìn thấy trên đầu vai cô có vết hồng hồng, liền “a” một tiếng, vội chạy tới: “Chị Tần Đường, chỗ này của chị bị làm sao vậy?”

 

Tần Đường cúi đầu xuống nhìn.

 

“...”

 

Nhanh chóng mặc váy vào, kéo vai áo lại, cô nói: “Không sao, muỗi đốt thôi.”

 

A Khởi còn chưa kịp nhìn rõ thì vết hồng kia đã bị che lại rồi.

 

“Muỗi gì cắn mà lại sưng thành như vậy chứ…”

 

Tai Tần Đường ửng đỏ, dưới nhà, giọng nói của dì Quế vang lên: “Đường Đường, mì sắp trương rồi…”

 

Tần Đường nhanh chóng để vali xuống bên cạnh: “Chị xuống trước, làm phiền các em rồi.”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 119
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.