Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 120

Tần Đường nhanh chóng để vali xuống bên cạnh: “Chị xuống trước, làm phiền các em rồi.”

 

Sau đó vội vàng đi xuống nhà.

 

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên, lúc cô vừa xuống dưới nhà thì chiếc xe Jeep đen cũng vừa phóng ra ngoài. Lữ An và Tào Nham vẫn đang ngồi ở phòng khách xem TV, nhìn thấy cô liền nở nụ cười. Tần Đường tỏ ra bình tĩnh đi đến trước bàn ăn, thực ra trong lòng đã sớm muốn phát điên.

 

Dì Quế sợ mì dính vào nhau, vẫn đang dùng đũa đảo lên cho cô, vừa thấy cô tới liền dúi đũa vào tay cô: “Ăn nhanh đi không nguội.”

 

Tần Đường cười: “Cảm ơn dì, dì Quế.”

 

“Cảm ơn cái gì chứ.” Dì Quế cười, bà thực sự rất thích cô gái này.

 

Những người khác đều ở đây, nghĩa là người ra ngoài là Tưởng Xuyên.

 

Anh đi ra ngoài làm gì nhỉ? Cũng không nói câu nào cả.

 

Cô cũng ngại không dám lên tiếng hỏi Lữ An nên đành cúi đầu ăn mì.

 

Dì Quế đã đánh giá cao sức ăn của cô, nấu hơi nhiều. Nhưng cô không muốn lãng phí, nên liền cố ăn hết.

 

Vừa bê bát đứng dậy thì xe Jeep đã đi vào trong sân.

 

Tưởng Xuyên đã trở lại.

 

Vừa thấy cô đã thay quần áo, mày liền nhướng lên một độ cong rất nhỏ.

 

Dì Quế liền đoạt cái bát trong tay cô: “Để dì rửa. Tay cháu đẹp như thế này, không nên chạm vào mấy việc nặng đó.”

 

Tần Đường nhìn hai tay trống trơn, dù sao cũng đã quen rồi, nên cũng không khách sáo với dì Quế nữa.

 

Tưởng Xuyên đi đến trước mặt cô, cầm tay cô lên ngắm nghía. Thực ra cô gái này chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng mềm hết.

 

Lữ An hỏi: “Đi đâu đó?”

 

Tưởng Xuyên sờ đồ vật trong túi, khóe miệng cong lên: “Đi ra ngoài dạo vài vòng thôi.”

 

Lữ An bật cười, hiển nhiên là không tin.

 

Mấy người đàn ông nói nói cười cười với nhau còn Tần Đường đã đi ra ngoài sân, đang đi đi lại lại cho tiêu cơm thì Tiểu Bạch và A Khởi đi xuống, nói: “Chị Tần Đường, phòng chị đã dọn dẹp lại xong rồi. Chị có thể lên nghỉ ngơi được rồi đó.”

 

Tần Đường: “Được.”

 

Cô đi thêm vài vòng nữa rồi lên lầu tắm.

 

Đèn trong phòng tắm hơi tối, gương không lớn, hơi bẩn.

 

Tần Đường nhìn bản thân mình trong gương, thấy dấu hôn trên đầu vai, trái tim nhẹ run lên. cô không biết quyết định lần này của mình là đúng hay sai nữa.

 

Trong lòng cô vẫn có một điểm khúc mắc. Trước đây, cô vẫn luôn mơ thấy cảnh Trần Kính Sinh ngã xuống từ trên xe máy đang chạy như bay, cả người bị văng xuống khúc cong kia. Hình ảnh đó như đâm vào mắt cô, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau đến chết lặng.

 

Nhưng khi tỉnh lại thì cô đã không còn lệ rơi đầy mặt như lúc anh vừa mới chết nữa.

 

Bởi vì trong đầu cô lúc đó lại hiện lên một khuôn mặt khác, nhớ đến giọng nói của anh thì thầm bên tai cô:

 

“Anh tiếc mạng, cũng sẽ không để mình chết đi một cách dễ dàng.”

 

“Có chết, anh cũng phải chết trên người em.”

 

 

Năm đó Trần Kính Sinh một mực muốn tham gia giải đua IOM TT ở Băng Cốc. Cô quen anh từ lúc 14, 15 tuổi, đến năm 17 tuổi đã tiếp xúc với xe máy, cũng bởi vì anh mà biết đến các giải đua xe đó, cũng biết được sự nguy hiểm của nó.

 

Cô sợ, thực sự rất sợ.

 

Cô khóc, cô nháo, cô cầu xin… Cách gì cũng đều dùng.

 

“Trần Kính Sinh, em xin anh đấy, đừng đi…”

 

“Trần Kính Sinh, nếu anh đi, đời này em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!”

 

“Huhuhu… Trần Kính Sinh… xin anh đấy… đừng đi mà…”

 

“Trần Kính Sinh… Anh nhất định phải đi sao?”

 

 

Tần Đường hít sâu vào một hơi, vội vàng lau đầu, không dám nhìn chằm chằm vào gương nữa, sau đó cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài.

 

Tưởng Xuyên đứng trên hành lang, miệng ngậm thuốc, nghiêng đầu nhìn cô.

 

Là do hơi nước mịt mù trong phòng tắm sao? Nếu không sao đôi mắt cô lại trở nên long lanh ngập nước một cách kì lạ thế này?

 

Anh hỏi: “Tắm xong rồi à?”

 

Tần Đường gật đầu, ôm chậu rửa mắt đi về phòng.

 

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn về mấy người đang đuổi muỗi dưới nhà, mím chặt môi, cũng về phòng lấy quần áo đi tắm.

 

Vào ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

 

Trong viện cũng khôi phục lại sự an tĩnh của nó.

 

Tần Đường ngồi ở trên giường rất lâu, ôm điện thoại và máy ảnh ra khỏi phòng, đi xuyên từ đầu hành lang bên này sang đầu bên kia, đến tận cuối hành lang mới dừng lại.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 120
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.