Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 123

Trong màn hơi nước mờ mịt, đồ vật kia vẫn đang rũ xuống, lúc đó cô cũng không nhìn kĩ, cho nên sau khi do dự vài giây, cô liền chậm rãi đưa tay xuống, cầm lấy nó. Sau đó nó đột nhiên nảy lên một cái, cổ bị giật mình lập tức buông tay ra. Tưởng Xuyên thở nặng nề cúi đầu cắn lỗ tai cô, bế xốc cô lên đè cô lên tường, nhấc hai chân cô lên đặt ở eo mình.

 

Tần Đường cong chân kẹp chặt lấy eo anh, ánh mắt như nước, mềm mại như một con thú nhỏ.

 

Tưởng Xuyên cắn chặt răng, như thế này thì sao mà nhịn được chứ?

 

Tiếng nước chảy ào ào đã che khuất mọi âm thanh khác.

 

 

Tưởng Xuyên bế người trở về. Cô rúc trong ngực anh, ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại, sau đó liền ngủ thiếp đi.

 

Tưởng Xuyên vén mấy lọn tóc mai lộn xộn của cô ra sau tai, lúc chạm đến tai cô liền khẽ nhéo, sau đó nhìn cô chăm chú.

 

Thân thể được thoả mãn, nhưng lý trí lại là một mảnh trống rỗng hư vô.

 

Suốt ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này.

 

Một lúc lâu sau, anh xuống giường, lấy bao thuốc trong ngăn tủ rồi đi ra khỏi phòng, dựa vào lan can hút hai điếu thuốc.

 

Đang muốn hút điếu thứ ba, dường như lại nghĩ đến điều gì đó liền cất thuốc đi, tự giễu cắn môi dưới. Anh lại còn đi ghen tỵ với một người đã chết làm gì cơ chứ? Anh rất rõ điều Tần Đường muốn là cái gì, anh cũng biết điều mà bản thân muốn là gì.

 

Anh cho cô là được. Người phụ nữ của anh, trước sau gì thì tất cả thân thể và trái tim của cô rồi cũng thuộc về anh mà thôi.

 

Lúc trở lại giường, Tần Đường như cảm nhận độ sự ấm áp từ anh, chủ động dựa vào.

 

Tưởng Xuyên lại khẽ nhéo tai cô, ôm cô vào lòng, sau đó tắt đèn.

 

 

Sáng hôm sau, khi Tần Đường tỉnh lại thì Tưởng Xuyên đã không còn ở bên cạnh nữa.

 

Điện thoại và máy ảnh của cô vẫn đặt ở trên bàn, cô thò tay lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã hơn 10h rồi.

 

Vội vàng xốc chăn lên, nhưng cơ thể vừa động một cái liền cảm thấy đau mỏi toàn thân.

 

Cô ngồi ở trên giường ngây người một lúc lâu. cô đã thực sự “làm”, thực sự “làm” với Tưởng Xuyên rồi.

 

Cô bay từ Bắc Kinh đến Tây An, cô thực sự đã “làm” chuyện này rồi.

 

Tần Đường cúi đầu, nhìn hình xăm trên tay phải.

 

“Trần Kính Sinh, xăm hình có phải đau lắm không? Em hơi sợ…”

 

“Vậy anh dẫn em đến bệnh viện thẩm mỹ thử xem nhé?”

 

“Bệnh viện thẩm mỹ cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho em được. Em… Em nghĩ…”

 

“Mà thôi đi thôi, em không sợ đau nữa đâu.”

 

 

Bốn năm trước, cô muốn dùng bản thân mình để đổi lấy một Trần Kính Sinh.

 

Nhưng Trần Kính Sinh không cần.

 

Bốn năm sau, cô lại dùng chính bản thân mình để đổi một Tưởng Xuyên.

 

Cô cúi đầu, ngón tay vuốt ve ga trải giường của anh, gối của anh, chăn của anh. Mọi chuyện tối hôm qua, cô vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.

 

Cô không phải nhất thời xúc động.

 

Cắn môi mặc lại quần áo, sửa sang lại đầu tóc, lại cúi đầu nhìn về phía ga trải giường lộn xộn và vết đỏ sậm rõ ràng kia, bên tai ửng đỏ. Cô nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định để cho Tưởng Xuyên xử lý chúng.

 

Ôm điện thoại và máy ảnh đi tới cửa, lặng lẽ mở cửa ra. A Khởi và Tiểu Bạch đang ở trong sân sửa lại hàng rào, trong sân còn có một chiếc xe tải đang đỗ.

 

Cô về phòng kiểu gì đây?

 

Nghĩ nghĩ một lát, cô kéo váy lên rồi khom lưng lén lút đi về phía đầu hành lang bên kia.

 

Nhưng mới đi được một nửa, trước mặt liền nhiều hơn một đôi giày nam.

 

Cô ngây người một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.

 

Tưởng Xuyên buồn cười nhìn cô: “Em đang chơi trò gì thế?”

 

Tần Đường: “...”

 

Cô nhìn thoáng qua cầu thang bên kia, lại nhìn về phía trong sân thấy không có ai để ý bên này liền chậm rãi đứng thẳng dậy, cũng không nhìn Tưởng Xuyên lấy một cái, thản nhiên lướt qua anh đi về phòng mình.

 

Tưởng Xuyên liếm môi, quay đầu lại nhìn, khẽ cười.

 

Tần Đường ở trong phòng mình lăn qua lăn lại một lúc, bụng liền kêu “ục ục” kháng nghị.

 

Dì Quế đã đẩy xe bán đồ ăn sáng về, cô liền đi tới hỏi: “Dì Quế, còn bánh bao không ạ?”

 

Tiểu Thành nói: “Còn ạ. Lúc sáng anh Tưởng đã để lại một phần, vẫn đang để ở trong lồng hấp cho ấm đó. Để em đi lấy cho chị.”

 

Sau đó cậu ta liền lăng xăng chạy tới phòng bếp.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 123
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.