Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 126

Tần Đường không có hứng thú với mấy buổi đấu giá kiểu này cho lắm, cũng càng không nghĩ sẽ tiêu tiền cho mấy thứ đồ vật này.

Nhưng Tào Nham hình như lại rất hứng thú, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy món đồ kia.

 

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, dư quang của Tần Đường nhìn thoáng thấy một làn váy đỏ phấp phới. Lộ Toa đã đi đến trước mặt cô: “Có hứng thú sao?”

 

Việc Tần Đường tham gia buổi đấu giá hôm nay là một chuyện ngoài ý muốn. Lộ Toa nhìn cô chằm chằm, muốn từ ánh mắt cô nhìn ra được điều gì đó. Cô ta làm đấu giá viên đã nhiều năm, cho nên ngay từ lúc nhìn ánh mắt người mua đã có thể thấy được rốt cuộc đối phương có ý muốn cạnh tranh hay không, sau đó chờ tới lúc đấu giá chính thức thì sẽ dẫn dắt đối phương, sau đó đẩy giá lên cao.

 

Cô ta là một người phụ nữ, hơn nữa tính cách lại khôn khéo, dáng vẻ cũng rất đẹp, nên rất nhiều người đàn ông đều bị cô ta thu hút.

 

Mấy năm nay, Lộ Toa lăn lộn trong giới đấu giá đã có chút tiếng tăm, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió.

 

Ánh mắt Tần Đường quét về phía chiếc vòng Quý phi trong tủ kính, cười: “Cái vòng kia trông rất đẹp.”

 

Lộ Toa nhìn thẳng vào mắt cô vài giây, mỉm cười nói: “Đúng là rất đẹp, giá cả cũng rất “đẹp” nữa.”

 

Sau đó cô ta nhìn về phía Tào Nham, trong ánh mắt là sự tìm tòi nghiên cứu.

 

Tần Đường nói: “Anh ta đưa tôi tới đây.”

 

Lộ Toa: “Thì ra là như vậy à.”

 

Tần Đường liếc nhìn cô ta một cái: “Cô không cần tiếp đón tôi.”

 

Lộ Toa cười cười: “Được. Chúng ta dù sao cũng coi như là người quen, vậy thì tôi liền không khách sáo với cô nữa. Có chuyện gì cô cứ tới tìm tôi.”

 

Tần Đường gật đầu.

 

Lộ Toa vừa xoay người, lập tức cất tiếng nói ôn nhu: “Anh Khôn, anh tới rồi sao?”

 

Tần Đường theo bản năng quay đầu lại, thấy Lộ Toa đang nghênh đón người đấu giá được vật phẩm trị giá 1000 vạn ở hội đấu giá của An Nhất quỹ hôm đó, Khương Khôn. Đêm đó lúc An Nhất Quỹ tổ chức tiệc từ thiện, Khương Khôn đã trò chuyện với cha mẹ cô khá là vui vẻ.

 

Ông ta cũng tham gia buổi tiệc đấu giá lần này?

 

Khương Khôn cười: “Lộ Toa tiểu thư, chúng ta lại gặp lại rồi.”

 

Lộ Toa mím môi cười, vũ mị lòng người: “Để em làm hướng dẫn cho anh.”

 

Khương Khôn: “Vậy làm phiền cô rồi, Lộ Toa tiểu thư.”

 

Sau khi Khương Khôn tiến lên phía trước thì nhìn thấy Tần Đường, ông ta dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười nói: “Tần tiểu thư.”

 

Tần Đường mỉm cười: “Khương tiên sinh.”

 

Khương Khôn dường như không hề có ý định trò chuyện thêm với cô, Lộ Toa thấy vậy liền đưa tay làm cái thủ thế, Khương Khôn liền đi về phía một khối ngọc thạch được bày phía trước.

 

Tần Đường liếc nhìn Tào Nham một cái, thấy ánh mắt anh ta như có như không liếc nhìn về phía Khương Khôn và Lộ Toa.

 

“Chúng ta đi thôi.”

 

Tào Nham đáp trả cô bằng một ánh mắt, “Được.”

 

Hai người rời khỏi trung tâm triển lãm, người lúc trước tiếp đón bọn họ đưa bọn họ ra tới tận xe.

 

Tào Nham vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm: “Cô trước đây từng gặp Khương Khôn rồi à?”

 

Tần Đường: “Gặp một lần ở Bắc Kinh.”

 

Tào Nham gật đầu tỏ vẻ đã biết, không hỏi thêm gì nữa.

 

Lúc trở lại nghĩa trạm đã là chạng vạng nhưng Tưởng Xuyên và Lữ An vẫn chưa về.

 

Tần Đường chợt nhớ trong va ly vẫn còn ít đồ liền đi lên phòng, lúc đi xuống trong tay còn cầm theo mấy cái hộp, sau đó chia cho mọi người. Đây là vật kỉ niệm của buổi đấu giá hôm trước của An Nhất Quỹ, cô mang tới 10 cái tới đây.

 

Vật kỉ niệm cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ đơn giản là một món quà kỉ niệm mà thôi.

 

Nhưng mọi người nhận được quà vẫn vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Bạch, cô ấy nhìn Tần Đường cười tủm tỉm: “Chị Tần Đường, chị thật là tốt. Quay trở lại còn mang quà cho bọn em.”

 

Tần Đường nở nụ cười đáp lại.

 

Đúng lúc đó, Tưởng Xuyên và Lữ An cũng trở lại.

 

Lữ An thấy trong tay mọi người đều cầm một hộp quà nhỏ tinh xảo, tò mò đi tới: “Cô cho mọi người cái gì thế? Tôi có phần không?”

 

Trong tay Tần Đường còn dư lại hai hộp, cô đưa cho Lữ An một hộp, “Quà kỉ niệm.”

 

Tưởng Xuyên rõ ràng là một người to đùng đứng ở đó, nhưng lại bị cô hoàn toàn bơ đi.

 

Tiểu Thành nói: “Anh Tưởng vẫn chưa có kìa.”

 

Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, mím môi không nói lời nào.

 

Trong tay cô vẫn còn một hộp quà nhưng lại không chịu đưa qua.

 

Tưởng Xuyên đứng tại chỗ, ấn đường hơi nhíu lại.

 

Bầu không khí có chút quái dị, Tiểu Thành vò đầu: “A, em quên mất. Tháng trước anh vừa trở về từ Bắc Kinh, nhất định chị Tần Đường đã đưa cho anh rồi.”

 

“Chưa đưa.” Tưởng Xuyên nhìn Tần Đường: “Cô ấy vẫn chưa đưa cho anh.”

 

Tiểu Thành chỉ còn biết “a” một tiếng, sau đó liền im lặng.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 126
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.