Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 127

Mấy người trẻ tuổi cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Cuối cùng Tần Đường vẫn không đưa hộp quà cuối cùng trong tay mình cho Tưởng Xuyên.

 

Bầu không khí càng trở nên xấu hổ.

 

Lữ An nhịn cười đến phát nghẹn, xoay người đi ra sân hút thuốc.

 

Tần Đường lại làm như không có chuyện gì, đi vào phòng khách nói: “A Khởi, hoa quả sáng nay em mua để đâu vậy?”

 

A Khởi vội vàng đứng lên: “Ở trong tủ lạnh ạ. Để em đi lấy. Chị muốn ăn gì?”

 

“Thanh long với nho.”

 

“Được ạ.”

 

A Khởi kéo Tiểu Bạch đi cùng, hai người cùng đi vào bếp rửa hoa quả.

 

Tần Đường ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng khách, cúi đầu nghịch máy ảnh, hộp quà để ở trước mặt.

 

Tưởng Xuyên đứng ở ngoài cửa, sắc mặt có chút thâm trầm. Tào Nham đi vệ sinh xong, thấy bầu không khí rất không thích hợp. Thoáng nhìn qua hộp quà trong tay Tiểu Thành, lại thấy trên ghế vẫn còn hai cái hộp như thế, liền hỏi: “Hộp gì thế?”

 

Tiểu Thành đáp: “Chị Tần Đường tặng, mỗi người một hộp.”

 

Tào Nham nhướng mày: “Thế ư?”

 

Tiểu Thành lấy một trong hai cái hộp trên ghế lên: “Đây, cái này là chị Tần Đường tặng anh.”

 

Tào Nham cười nhận lấy.

 

Tưởng Xuyên xoay người đi ra sân hút thuốc với Lữ An.

 

Tào Nham nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Tên kia sao lại không có vậy?”

 

Tiểu Thành vội vàng đưa mắt ra hiệu, hạ giọng nói: “ y da, cũng không biết nữa… chị Tần Đường hình như không thích anh ấy…”

 

Tào Nham chợt cảm thấy hứng thú, ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh: “Không thích như thế nào cơ?”

 

Tiểu Thành suy nghĩ một lát, nói: “Chị Tần Đường vẫn luôn không thích anh Tưởng.”

 

Tào Nham nhướng mày: “Thật thế sao?”

 

Tiểu Thành: “Dù sao chị Tần Đường cũng đối xử với bọn em dịu dàng hơn so với anh Tưởng rất nhiều.”

 

Sau khi ăn xong, Tần Đường lại lên phòng.

 

Tưởng Xuyên nhìn thoáng qua, rồi cũng đi lên theo.

 

Ở chỗ rẽ của cầu thang, góc chết mà mọi người không nhìn thấy được, Tưởng Xuyên đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Tần Đường giãy ra không được, quay đầu lại lườm anh. Tưởng Xuyên đè cô ở trên tường, cúi đầu nhìn cô: “Giận à?”

 

Tần Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, đáy mắt còn có một tia khổ sở.

 

Tưởng Xuyên im lặng vài giây, đang định lên tiếng thì điện thoại của Tần Đường đổ chuông.

 

Đợi cả nửa buổi, cuối cùng Tưởng Xuyên cũng thỏa hiệp buông cô ra, lùi lại đằng sau một bước.

 

Tần Đường liếc xéo anh cái nữa, sau đó mới bực bội xoay người đi lên lầu, lấy điện thoại ra xem. Người gọi là Chu Kỳ.

 

Cô đứng ở lan can, cất tiếng nói ôn nhu: “Sao thế?”

 

Tưởng Xuyên vẫn đứng tại chỗ, đùa nghịch điếu thuốc là trong tay, nghe cô nhỏ giọng trò chuyện, nhìn chăm chú vào bóng dáng cô.

 

Vài phút sau, có tiếng giày cao gót vang lên.

 

Ở nơi này, trừ Tần Đường, chỉ có Lộ Toa là đi giày cao gót.

 

Tưởng Xuyên bật lửa châm thuốc, xoay người lại nhìn. Lộ Toa ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười: “Anh đứng đây làm gì thế?”

 

Tưởng Xuyên nhả ra một ngụm khói: “Không làm gì cả.”

 

Ở trên hành lang tầng hai, Tần Đường đã sớm quay đầu lại, điện thoại áp bên tai, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh.

 

Tưởng Xuyên hít một hơi thuốc nữa, cũng nhìn thẳng vào mắt cô vài giây, sau đó xoay người đi xuống.

 

Đáy mắt Lộ Toa hơi lạnh, thu lại nụ cười, đi lên phía trước hai bước, mặt đối mặt với Tần Đường. Cô ta hơi nhướng mày, khẽ nở một nụ cười, sau đó tao nhã bước lên tiếp.

 

Khóe môi Tần Đường cong lên một nụ cười nhàn nhạt, xoay người về phòng, hoàn toàn không nghe rõ Chu Kỳ đang nói gì ở đầu bên kia, đầu óc hỗn loạn, bắt đầu suy nghĩ miên man: rốt cuộc trong khoảng thời gian Lộ Toa và Tưởng Xuyên ở cùng nhau ở chỗ này giữa hai người có phát sinh chuyện gì không.

 

Lộ Toa nhìn theo bóng dáng Tần Đường, lộ ra nụ cười châm chọc.

 

Lúc Tưởng Xuyên đi ra sân, Tào Nham vẫn đang ngồi xổm dưới tàng cây hút thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm hành lang tầng hai.

 

Lộ Toa đã về phòng rồi, nhưng Tần Đường vẫn đứng đó nghe điện thoại. Gió đêm thổi tới, khoảng cách cũng hơi xa nên không nghe rõ cô nói gì, chỉ nghe được một chất giọng nhẹ nhàng truyền đến.

 

Tào Nham hất cằm chỉ về phía Tần Đường: “Anh lại trêu chọc gì cô ấy thế?”

 

Tưởng Xuyên: “Cái gì?”

 

Tào Nham cười: “Tôi thấy Tần Đường đối xử với ai cũng rất hòa nhã, chỉ có với anh là luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Có phải anh lại bắt nạt con gái nhà người ta không?”

 

Tưởng Xuyên hút thuốc, nhớ dáng vẻ của cô tối hôm qua khi đứng ở cửa phòng mình, lại nhớ tới thân thể mềm mại kia của cô, cùng với chỗ ẩm ướt nóng ấm đến tiêu hồn kia, nói: “Hồi nhỏ hôn cô ấy một cái, cô ấy liền khóc đến long trời lở đất.”

 

Tào Nham sửng sốt: “Cmn chứ! Còn nhỏ như vậy mà đã biết giở trò lưu manh rồi sao? Không đúng, lúc nhỏ không phải anh ở tít tận trong núi sao? Sao lại quen biết với đại tiểu thư như cô ấy được?!”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 127
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.