Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 185

Tào Thịnh: "Vốn không tra ra cái gì, có điều, tối qua người của tôi theo dõi Đỗ Tân, phát hiện Đỗ Tân đã gặp mặt Lộ Toa, hai người quen nhau, đi sâu vào điều tra mới phát giác, trường đại học của Lộ Toa, chính là trường mà Đỗ Tân học nghiên cứu sinh."

 

"Lộ Toa và Đỗ Tân ở chung một phòng ngủ, sống một năm."

 

Như vậy, tình nghi lớn nhất chính là Đỗ Tân.

 

Tần Đường: "Xác định là cô ấy chưa?"

 

Tào Thịnh lắc đầu: "Dựa vào suy đoán thì là 90 phần trăm, nhưng phá án cần dựa vào chứng cớ, giờ vẫn chưa có chứng cứ."

 

Về cơ bản có thể xác định là Đỗ Tân, chỉ là không có chứng cứ, không chứng cớ thì không bắt được người, cho dù bắt đi thẩm vấn, cũng chỉ sẽ đánh rắn động cỏ, rất nhanh lại phải thả ra, tạo điều kiện cho đám Lộ Toa và Khương Khôn thời gian trốn chạy.

 

Bọn họ muốn vừa tung lưới là bắt hết.

 

Tần Đường hỏi: "Phía bên Tưởng Xuyên thế nào?"

 

Tào Thịnh hơi kỳ quái nhìn cô, "Hai người không liên hệ sao?"

 

Tần Đường: "Có, nhưng anh ấy không nói với tôi, tôi cũng không hỏi."

 

Tào Thịnh đã hiểu, uống một ngụm cà phê, anh ta không nói tình hình cụ thể cho Tần Đường, chỉ nói: "Cậu ấy bị thương."

 

Tần Đường hốt hoảng, vội hỏi: "Chuyện lúc nào? Thương tích có nặng không?"

 

Tào Thịnh đáp: "Cũng đã qua nửa tháng, vết thương gần như đỡ nhiều rồi."

 

Tần Đường nhẹ thở ra, đầu cúi thấp, ngay cả bị thương Tưởng Xuyên cũng không đề cập với cô.

 

"Cô đừng lo lắng, cậu ta không phải một mình, sẽ không có việc gì cả."

 

"Ừm."

 

Tần Đường lại im lặng, tẩn mẩn khuấy sữa trong ly cà phê, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, "Tào Thịnh, tôi muốn hỏi anh chuyện này."

 

Tào Thịnh: "Chuyện gì?"

 

Tần Đường đặt cài cái muỗng nhỏ xuống, hai tay đặt lên trên bàn, nghiêm túc nhìn anh ta: "Lần trước anh nói Tưởng Xuyên bị hủy bỏ cảnh tịch, là có liên quan đến tai nạn kia không?"

 

Tào Thịnh ngẩn người, "Ừm."

 

"Tại sao?"

 

Tào Thịnh hơi nheo mắt lại, rất khó hiểu đáp: "Chuyện này đã qua lâu lắm rồi, kết quả xử lý là cấp trên quyết định, sau khi vụ án này kết thúc, nếu Tưởng Xuyên bằng lòng, cậu ấy có thể quay lại với đội của tôi."

 

"Là do cái chết của đồng sự sao?" Tần Đường truy hỏi.

 

Tưởng Xuyên từng nói tới chuyện này, anh nói, làm vụ án này là muốn có lời giải thích rõ ràng với đồng nghiệp đã chết.

 

Khi đó cô không rõ tai nạn mà anh nói là gì.

 

Cho tới bây giờ mới hiểu, màn tai nạn đó, cô cũng ở trong đó.

 

Vậy thì, Tưởng Xuyên biết là cô không?

 

Biết lúc nào?

 

Tào Thịnh nhìn Tần Đường, có một số việc anh ta không biết có nên từ anh ta nói ra hay không. Năm đó xử lý những việc sau tai nạn đó quả thực thực không đơn giản như vậy. Cái chết của Lâm Hạo là một nguyên nhân, khi đó đang làm nhiệm vụ, đó là một điều bất trắc, Tưởng Xuyên quả thật có trách nhiệm, một vụ án lớn như vậy, nếu như Lâm Hạo không chết, nói không chừng năm đó đã phá được án.

 

Kết quả này không ai ngờ được.

 

Tai nạn đó có thể xử phạt Tưởng Xuyên, nhưng vẫn không hủy bỏ cảnh tịch, cấp trên tạo áp lực, hơn nữa thân phận Tưởng Xuyên bị điều tra, Tào Thịnh và Hàn Thành không có cách nào, đành phải theo ý tứ cấp trên mà làm.

 

Về phần cha mẹ Tần Đường có can dự tạo áp lực hay không, anh ta cũng không biết rõ.

 

Lính của ai người đó đau lòng.

 

Tào Thịnh và Hàn Thành là thật sự thương cấp dưới của mình, năng lực làm việc của Tưởng Xuyên rất mạnh, nếu không phải không còn cách nào khác, hai người họ muốn giữ anh lại biết bao.

 

Tào Thịnh uống mấy ngụm cà phê, trả lời có chút cẩn trọng: "Ừm, có quan hệ với chuyện đó."

 

Tần Đường nhìn anh ta trong chốc lát, trong lòng đã đoán được, không gặng hỏi thêm nữa.

 

Tào Thịnh đứng lên: "Tôi đi trước nhé."

 

Sẩm tối, Lộ Toa lại gặp Đỗ Tân, hai người trông có vẻ không thoải mái.

 

Tào Thịnh phân phó thuộc hạ tới gần, loáng thoáng nghe thấy âm thanh cự cãi của hai người.

 

Sắc mặt Lộ Toa lạnh nhạt nhìn Đỗ Tân: "Học tỷ, tiền chị đã cầm rồi, lúc này mới nói sợ, có phải quá muộn hay không?"

 

Đỗ Tân không ngừng hối hận, trước đó Tần Đường thăm dò cô ta, cô ta vẫn luôn cảm thấy bất an. Chắc chắn Tần Đường đã nhìn ra sợi dây chuyền kia là hàng thật, một món lớn như vậy qua tay cô ta, cô ta nhất thời bị quỷ ám, làm chuyện sai lầm. Càng tiêu nhiều tiền, càng trống rỗng và sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt, cô ta muốn trả tiền lại cho Lộ Toa, nhưng Lộ Toa không đồng ý.

 

Lên thuyền giặc rồi, còn nói đường rút lui ở đâu chứ.

 

Sắc mặt Đỗ Tân tái nhợt: "Tôi sẽ không nói ra, nhưng sau này tôi sẽ không bao giờ làm việc này nữa..."

 

Lộ Toa cười lạnh: "Điều này không phụ thuộc vào chị."

 

Đỗ Tân kéo tay cô ta: "Coi như tôi cầu xin cô, tôi trả lại hết tiền cho cô, cô nói giúp tôi một chút, tôi không muốn làm chuyện này nữa."

 

Lộ Toa: "Tôi thiếu tiền à?"

 

Đỗ Tân chết sững, một câu cũng không nói ra được.

 

Lộ Toa đứng dậy, cúi xuống nhìn cô ta, "Học tỷ, đừng trách tôi không nhắc nhở chị, nếu chị không nghe lời, chị và người nhà của chị đều sẽ không yên ổn, hy vọng chị nhớ rõ."

 

Lộ Toa đi rồi, Đỗ Tân khổ sở che mặt.

 

Tào Thịnh nấp trong góc tối.

 

"Lão đại, đã ghi âm."

 

"Thu hoạch tốt lắm." Tào Thịnh nhìn thấy Đỗ Tân đứng dậy rời đi, híp mắt theo sau.

 

...

Buổi tối, Tần Đường gọi điện cho Tưởng Xuyên.

 

Đợi rất lâu anh mới nhận máy.

 

Giọng Tưởng Xuyên có hơi khàn: "Đường Đường."

 

Tần Đường ngồi trên ghế sô pha, kéo một cái gối ôm vào trong lòng, thanh âm lành lạnh: "Anh bị thương sao không nói cho em biết."

 

Tưởng Xuyên mím môi: "..."

 

Đoán ra Tào Thịnh nói cho cô.

 

Anh không nói gì, Tần Đường cho rằng anh đuối lý, càng được nước lấn tới: "Anh đừng quên, mạng của anh đều là của em, cơ thể cũng là của em, bị thương chảy máu đều phải nói với em."

 

Tưởng Xuyên khẽ cười: "Đây một thân da dày thịt béo, cũng chỉ có em yêu thích."

 

"Lộ Toa cũng không yêu thích sao? Lúc em vừa đi khỏi Nghĩa Trạm, A Khởi còn nói cho em biết, thường xuyên có phụ nữ tên tuổi làm từ thiện đi đến Nghĩa Trạm, cứ nửa đêm lại đến gõ cửa phòng anh."

 

"A Khởi còn nói những chuyện này cơ à?" Tưởng Xuyên ngồi trên mặt đất, rút điếu thuốc ra châm.

 

Tào Nham ngủ trên xe, lúc này bị chuông báo thức tỉnh dậy, nhìn nhìn thời gian, phát hiện đã đến phiên cậu ta, mở cửa xe ra, cào cào mái tóc, "Đến lượt anh nghỉ ngơi rồi."

 

Tưởng Xuyên không nhúc nhích, nhả ra mấy hơi khói, "Cậu ngủ tiếp đi, tôi gọi điện thoại."

 

Tào Nham nhướng mày, lại chui vào trong xe.

 

"Đang làm nhiệm vụ sao?" Tần Đường hỏi, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Tào Nham.

 

"Ừm." Tưởng Xuyên nhéo nhéo mi tâm, mấy ngày rồi không nghỉ ngơi tốt, vốn có phần mệt mỏi, nghe cô nói chuyện cảm thấy hiệu nghiệm hơn cả hút thuốc, anh cứ thế mà nằm luôn trên mặt đất, ngắm nhìn bầu trời đêm ảm đạm.

 

"Bên đó có mưa không?"

 

"Không có, Bắc Kinh có mưa sao?"

 

"Có, từ nãy giờ rồi."

 

Tần Đường đứng dậy, đi đến ban công, kéo rèm cửa sổ kính, tay túm lấy bức rèm, "Tưởng Xuyên."

 

Tưởng Xuyên trả lời:" Hửm."

 

Tần Đường hỏi: "Anh thích làm cảnh sát không?"

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 185
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.