Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 197

Tào Thịnh có chút tò mò, hỏi: "Cô nói với hắn ta thế nào?"

 

Tần Đường đứng cạnh Tưởng Xuyên, nhàn nhạt nói: "Tôi cùng anh ta nói chuyện về vợ anh ta, anh ta rất yêu vợ, anh ta nói vợ anh ta là một người vô cùng lương thiện, bản chất Đỗ Nguyên cũng lương thiện lắm, nơi mềm mại nhất trong trái tim anh ta là vợ, nếu vợ anh ta còn sống, nhất định ủng hộ anh ta trợ giúp cảnh sát bắt giữ Triệu Kiền Hòa."

 

Bốn năm trước, cha mẹ cô lo lắng cô không chịu đựng nổi nữa, đã mời bác sĩ tâm lý trị liệu cho cô. 

 

Tần Đường không cự tuyệt.

 

Những người như Đỗ Nguyên, Tần Đường ít nhiều biết phải đối phó thế nào.

 

Bỗng dưng Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, Tần Đường cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Giây tiếp theo, cô liền biết anh đang nghĩ cái gì rồi.

 

Tào Thịnh đang phấn khích, "Lần này tốt rồi, tìm được hang ổ của Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn thì bọn chúng muốn trốn cũng trốn không thoát nữa rồi."

 

Anh ta nhìn Tưởng Xuyên, "Tôi đi trước đây."

 

"Ờ."

 

Tào Thịnh mang Đỗ Nguyên đi.

 

Trong sân chỉ còn lại hai người họ.

 

Tưởng Xuyên ôm thắt lưng cô, cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất thấp: "Anh ở vị trí nào trong lòng em?"

 

Tần Đường ngửa đầu, hỏi lại: "Vậy em thì sao?"

 

Tưởng Xuyên nắm tay cô, chỉ vào lồng ngực, "Nơi này, toàn bộ."

 

Tần Đường nhoẻn miệng cười.

 

"Cười cái gì?"

 

"Tâm trạng tốt, thì muốn cười thôi."

 

Tưởng Xuyên siết chặt vòng tay, ôm cô thật chặt: "Không nghĩ trả lời anh hả?"

 

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên mặt cô, trắng nõn trong suốt, đôi mắt cô đen láy, cô nhón chân hôn lên môi anh.

 

Tần Đường chạm mũi chân xuống, nhìn anh nói: "Kết thúc vụ án, em sẽ nói cho anh biết."

 

Giữ lại một nỗi nhớ mong.

 

Để anh có thêm một phần mong chờ.

 

Một đống hỗn độn trong phòng làm việc xa hoa.

 

Khương Khôn tung chân đá văng các mảnh vỡ bình hoa trên sàn, âm u nhìn đống hỗn độn này một lượt, Triệu Phong đứng ở bên cửa, thấp giọng hỏi: "Anh Khôn, giờ làm thế nào? Chúng ta có nên rút lui hay không ?"

 

Khương Khôn nhìn bảng hiệu trên tường.

 

Côn Lôn Thái Sơn.

 

Hết thảy dã tâm của hắn, toàn bộ đều nằm trong bộ chữ này.

 

Giờ đây, hết thảy mọi thứ đều sẽ không đảm bảo nữa.

 

Sao mà hắn có thể cam tâm?

 

Triệu Phong nhìn hắn ta, nói: Anh Khôn, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa đâu, cùng lắm thì, chúng ta đợi thời trở lại, Phàn lão đại lúc nào cũng chờ chúng ta."

 

Phàn lão đại là ông trùm tập đoàn buôn ma túy, cũng là mục tiêu cuối cùng của cảnh sát chống ma túy lần này.

 

Khương Khôn cười lạnh một tiếng, hung tợn nhìn Triệu Phong, "Triệu Phong, mày theo tao bao nhiêu năm rồi?"

 

"Hơn sáu năm." Triệu Phong đáp đúng mực.

 

Khương Khôn hừ lạnh: "Vậy mày còn không đủ hiểu về tao sao, cũng không hiểu hết Phàn Dịch, loại tình huống này của tao, ngoại trừ chia nửa gia sản cho hắn ta, bằng không anh ta sẽ không ra tay, mày có nghĩ tao sẵn sàng dâng cho anh ta tài sản tích lũy nhiều năm qua không?"

 

"Núi xanh còn đó, sợ gì không củi đốt." Triệu Phong nói, "Chỉ cần anh Khôn người vẫn ở, thì lo gì không kiếm được tiền chứ? Chỉ là vấn đề thời gian, nhẫn nhịn một chút cho qua, nỗi nhục này, về sau sẽ đòi lại cảnh sát."

 

Triệu Phong nói tiếp: "Triệu Kiền Hòa cũng đã hợp tác cùng Phàn lão đại rồi, nếu là anh, Phàn lão đại sẽ chào đón hơn nữa."

 

Khương Khôn nhìn kỹ Triệu Phong, vuốt nhẫn ngọc trên ngón cái, dựa vào ghế sô pha, cười khẽ ra tiếng: "Mày nói rất đúng, giữ lại được mạng, làm cái gì cũng được."

 

Hắn lấy điện thoại di động ra, xoay một vòng, gọi một cuộc điện thoại.

 

Triệu Phong đứng bên cạnh.

 

"Tặng cho anh hai phần ba gia sản của tôi, anh chi viện tôi."

 

"Được, cái này đương nhiên không thành vấn đề." Phàn Dịch cười to.

 

Khương Khôn híp mắt lại, nói: "Tôi có một yêu cầu."

 

"Cái gì?"

 

"Giết Triệu Kiền Hòa đi."

 

"Vì sao chứ? Giờ cậu ta vẫn có ích với tôi."

 

"Có tôi thì không có hắn, có hắn thì không có tôi, anh nhất định phải chọn một cái."

 

Bên kia im lặng trong chốc lát, nói: "Cậu chờ đi."

 

Sau vài phút.

 

Vang lên một tiếng súng.

 

"Đoàng ---------"

 

Phàn Dịch nói: "Người đã chết rồi."

 

Khương Khôn thỏa mãn cười cười, nói: "Đêm nay anh đưa người đến tiếp ứng tôi, tôi sẽ mang tiền theo."

 

"Thành giao."

 

Cúp điện thoại, Khương Khôn đứng lên, nhìn Triệu Phong, "Chẩn bị chuẩn bị, chúng ta nên đi rồi."

 

Nếu không đi, không còn kịp nữa.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 197
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.