Đừng chậm trễ con gái nhà người ta.
Cổ họng Tưởng Xuyên thít chặt, nhất thời không biết trả lời thế nào, lúc đối mặt Tần Đường anh có thể nhấc tay cam đoan anh sẽ cẩn thận, sẽ giữ lại mạng sống.
Mà hiện giờ không trông thấy ánh mắt của cô, anh bảo đảm không nổi.
Hai người lớn lên cùng nhau, Lữ An lúc này cũng lo sợ hốt hoảng.
Tưởng Xuyên dựa cửa nhìn vào trong sân, Tần Đường đang nhìn anh, ngón tay trắng mịn kẹp điếu thuốc, cô không nghiện thuốc lá nên sau khi Chu Kỳ tỉnh lại, cô đã hút ít đi rất nhiều.
Tầm mắt hai người đối nhau.
Tần Đường rủ mắt đưa điếu thuốc lên miệng, xoay người không nhìn anh nữa.
Tưởng Xuyên nói: "Nếu tôi không thể quay về...", Anh dừng một chút, nhìn Lữ An, "Giúp tôi một chuyện, đưa Tần Đường về cho ông già nhìn một chút."
Lữ An trầm mặc.
Tưởng Xuyên vỗ vỗ vai cậu ta, Lữ An nói ở phía sau: "Anh đừng có trông cậy tôi, muốn đưa, tự anh giữ lấy cái mạng mà trở về đưa."
Tưởng Xuyên hơi dừng bước, "Ừm."
Anh đi vào sân, vịn cửa xe gọi: "Tần Đường."
Tần Đường từ phòng khách đi ra, "Đi rồi sao?"
Anh gật đầu cô liền đi về phía anh.
...
Xương sườn được hầm trong nồi ùng ục ùng ục tỏa ra hơi nóng.
Đã nhiều năm Tưởng Xuyên không vào bếp, lần trước là nấu mì cho cô ở Nghĩa trạm.
Tần Đường làm trợ thủ cho anh, lặt rau, thái rau, rửa rau, rửa cà chua, Tưởng Xuyên cứ thế mà cầm dao xắt, Tần Đường không phải làm gì nữa đứng bên cạnh nhìn anh xắt đồ ăn.
Qua một lát cô lại hỏi: "Anh đã làm cơm cho người khác chưa? Phụ nữ ấy."
Tưởng Xuyên chăm chú nhìn miếng thịt trên thớt cười: "Không có."
"Em thì sao."
"Từng làm bít tết, cho ba mẹ em, ông bà bội, em trai."
"Ăn ngon không?"
"Mọi người nói ăn ngon."
Tưởng Xuyên lấy nồi đi rửa, phòng bếp nhỏ nên vừa quay người đã kề sát ngực cô, Tần Đường cũng không động đậy, ngửa đầu nhìn anh.
Tưởng Xuyên nhìn cô ánh mắt mờ ám, hỏi: "Vẫn ăn cơm chứ?"
"Ăn chứ." Cô lập tức quay mặt đi, không thèm nhìn anh."
"Vậy thì lui về sau một bước."
Tần Đường nghe lời mà lùi về sau một bước nhỏ.
Qua một lúc, cô chạy về phòng lấy máy ảnh chụp ảnh cho anh.
Tưởng Xuyên quay đầu liếc nhìn cô, "Trong phòng bếp có gì hay ho mà chụp hả."
Tần Đường không nói gì chụp liền mấy tấm, rồ đặt máy ảnh lên bàn, ống kính đối diện với phòng bếp.
Tưởng Xuyên xào ba món, nửa giờ thì đã xong.
Tần Đường đơm hai chén cơm, Tưởng Xuyên bưng hai tô canh xương sườn, một bát đặt trước mặt cô.
Tưởng Xuyên đang định ngồi xuống, điện thoại liền vang lên.
Tiếng chuông đột ngột phá vỡ cảnh ấm áp này, tay Tần Đường đang cầm đũa ngẩng đầu nhìn anh, Tưởng Xuyên cũng đang nhìn cô rồi nhanh chóng rút điện thoại di động ra, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nhận điện thoại, Tào Thịnh thở phì phò nói: "Khương Khôn chạy rồi, thật mẹ nó gian xảo, như vậy rồi mà hắn cũng có thể chạy được, cậu mau tới đây, xuất phát."
Tưởng Xuyên trầm giọng: "Tôi lập tức tới."
Tần Đường xiết chặt đũa, ngón tay trắng mịn cứng nhắc, giữ mãi tư thế ngẩng đầu nhìn anh, lâu thật lâu không nhúc nhích.
Lời của Tào Thịnh, cô nghe được hết sức rõ ràng.
Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, sau vài giây, anh khom người lấy khuôn mặt cô.
Tay của anh vừa chạm qua bát canh, nóng bỏng vô cùng, thiêu đốt gương mặt cô.
Mắt Tần Đường mới đó đã đỏ rồi.
Tưởng Xuyên cúi đầu, hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Đường Đường, anh phải đi rồi."
Môi Tần Đường khẽ run, anh cắn môi cô, mãnh liệt mút một cái rồi lập tức đứng dậy.
Cô kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Không thể ăn cơm xong rồi hẵng đi sao?"
Anh im lặng vài giây, "Anh xin lỗi."
Tần Đường cắn môi, sau nửa phút, buông tay anh ra.