Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 202

Tào Nham tra hỏi hai tên kia, hỏi cả nửa ngày vẫn không ra được cái gì quan trọng, cậu ta có chút cáu kỉnh lại chui về chỗ ghế lái phụ nhìn Tưởng Xuyên, "Dừng một lát ở trạm dừng chân phía trước gọi điện thoại hỏi xem tình huống thế nào."

 

Xe ngừng ở trạm dừng chân, Tưởng Xuyên gọi điện thoại cho Tào Thịnh: "Các anh tới rồi chứ?"

 

Tào Thịnh nói: "Đang ở Du Lâm, chuẩn bị xuất phát đi địa điểm mà Đỗ Nguyên nói."

 

Tưởng Xuyên nhíu mày: "Chắc chắn không?"

 

"Không chắc chắn, giờ không cách nào chỉ có thể tìm trước."

 

"Lộ Toa đang trong tay tôi."

 

Tào Thịnh hỏi ngay: "Hỏi ra cái gì không?"

 

Tưởng Xuyên: "Không, cô ta không chịu nói."

 

Bên kia im lặng trong giây lát, "Tôi đi trước chỗ Đỗ Nguyên nói đã, cậu cứ nghĩ biện pháp đi, thử xem có thể khiến Lộ Toa mở miệng hay không."

 

"Ừm."

 

Thảo luận qua đi, cúp điện thoại.

 

Tào Nham đưa hai tên kia đi toilet, Lộ Toa nhìn về phía Tưởng Xuyên: "Tôi cũng muốn đi WC."

 

Tưởng Xuyên liếc nhìn cô ta, đi tới, "Tôi đợi ngoài cửa."

 

Lộ Toa châm biếm: "Anh còn sợ tôi chạy sao?"

 

Tưởng Xuyên nói: "Phải."

 

Nét mặt Lộ Toa trầm xuống, đi chân không xuống xe: "Tôi không có giày."

 

Tưởng Xuyên cúi đầu, dừng lại một chút: "Ở đây không có giày của nữ."

 

Lộ Toa tới gần anh, nhón mũi chân: "Anh ôm tôi đi."

 

Tưởng Xuyên nhìn cô ta lạnh lùng, hai người đối diện nhau, Lộ Toa híp mắt lại áp sát thêm chút nữa, "Thỏa mãn tôi mọi thứ, nói không chừng tôi có thể nói cho anh biết."

 

Cho dù bọn họ có bắt được Khương Khôn hay không, kết cục của cô ta đều sẽ không tốt đẹp.

 

Đến trước lúc đó, đây là lá bài giá trị cuối cùng của cô ta.

 

Tưởng Xuyên quay mặt qua chỗ khác, "Lộ Toa, cô không nên như vậy."

 

Lộ Toa nở nụ cười, vẻ mặt thê lương: "Không nên thế nào? Bây giờ có phải anh khinh thường tôi lắm phải không?"

 

"Không có."

 

"Anh nói dối! Ánh mắt anh nhìn tôi rất lạnh nhạt."

 

Tưởng Xuyên lùi lại một bước, nhìn cô ta, lãnh đạm mở miệng: "Tôi không khinh thường cô, đường là do cô tự chọn."

 

Lộ Toa sững sờ, đột nhiên phá lên cười.

 

"Cười gì?"

 

"Lời của anh và cô ta y chang nhau."

 

Tưởng Xuyên biết "cô ta" trong lời nói của Lộ Toa là chỉ vào Tần Đường, hàm dưới căng cứng trở nên nhu hòa.

 

Vẻ mặt Lộ Toa sầm xuống, vừa lúc Tào Nham đưa hai người kia trở lại xe, nhìn hai người họ, Tưởng Xuyên nói: "Cậu đưa cô ta đi WC."

 

Tào Nham trừng mắt: "Tôi fuck! Sao anh không đi?"

 

Mặt Tưởng Xuyên không biểu tình: "Cậu độc thân."

 

Lộ Toa hừ lạnh: "Khỏi cần."

 

Cô ta đi chân đất hướng về nhà vệ sinh nữ.

 

Tào Nham nhìn thoáng qua, Tưởng Xuyên thờ ơ.

 

Tuy nói Lộ Toa là phụ nữ, cơ bản không có khả năng chạy trốn, để phòng lỡ đâu Tào Nham vẫn cứ đi theo giám sát ở cửa nhà vệ sinh.

 

Tất cả quay trở lại xe lại tiếp tục lên đường.

 

Trên đường đi Tào Nham muốn hỏi thêm chút gì đó, Lộ Toa vẫn không chịu mở miệng.

 

Nửa đêm, tới trấn Du Lâm.

 

Tào Thịnh đã dẫn người cùng Đỗ Nguyên đi bao vây càn quét hang ổ của Triệu Kiền Hòa, để lại một số người tiếp ứng.

 

"Tôi muốn tắm rửa, nghỉ ngơi." Lộ Toa nói, "Còn phải cho tôi một bộ quần áo."

 

Tào Nham lườm cô ta, dáng vẻ hiện tại của cô ta quả thực có phần không ổn, hơn nữa giờ vẫn chưa hỏi được cái gì, cứng không được, thôi thì thử nhẹ nhàng một chút, "Nửa đêm thế này, đi đâu kiếm quần áo hả?"

 

Nữ cảnh sát bên cạnh nói: "Tôi có."

 

Tào Nham nhướng mày: "Được, cô lấy lại đây."

 

Từ đầu tới cuối Tưởng Xuyên đều không hề can dự.

 

Mấy tiếng sau Tào Thịnh gọi điện thoại tới, quả nhiên người đã không còn.

 

Hiện giờ, có lẽ chỉ có Lộ Toa nắm rõ thôi.

 

Trời đã sắp sáng.

 

....

Suốt một đêm Tần Đường đều ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

 

Mở mắt ra cảnh trời xám xịt, ảm đạm và chán nản giống như tâm trạng lúc này.

 

"Ra cổng tiểu khu rẽ trái đi mấy chục mét, ở đó có tiện ăn sáng gia đình, anh không ở nhà em có thể đi bên đó ăn."

 

Hôm qua Tưởng Xuyên đã nói với cô.

 

Tần Đường đã hết buồn ngủ, rời giường rửa mặt mặc quần áo.

 

Nhiệt độ buổi sáng lại hạ xuống.

 

Vừa ra cửa cảm giác lành lạnh, Tần Đường quay trở lại cởi áo khoác mỏng trên người ra lấy một chiếc áo hoodie nam màu đen trong ngăn tủ ra mặc lên người, rất ấm.

 

Tần Đường trông thấy không ít nam giới mặc quân trang đi ra tiểu khu, cô mặc áo của Tưởng Xuyên, rộng rãi, che phủ qua mông.

 

Vóc người cô đẹp, dáng cao, mặc áo của Tưởng Xuyên vẫn có một phong thái đặc biệt.

 

Người ngoài liếc nhìn, cô cúi đầu không quan tâm.

 

Ra khỏi tiểu khu rẽ trái mấy chục mét đã tìm được tiệm ăn sáng gia đình kia.

 

Cô đáng lẽ nên hỏi anh, ăn sáng bên ngoài anh thường hay ăn gì.

 

Tần Đường gọi tàu hũ và bánh bao chiên, giờ hẵng còn sớm, cô ngồi một mình một bàn sau khi ăn xong tiệm ăn sáng mới bắt đầu đông đúc lên.

 

Tần Đường ra khỏi tiệm ăn sáng, ở ven đường đợi hơn mười phút mới có một chiếc xe taxi.

 

Gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, đến Nghĩa Trạm đã là chín giờ.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 202
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.