Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 204

Tào Nham nghi hoặc, cũng quay đầu lại nhìn theo: "Sao vậy?"

 

Tưởng Xuyên hít một hơi thật sâu, hạ giọng: "Tôi đã nhìn thấy cô ấy."

 

"Ai?"

 

"Tần Đường, bị đám đông vây quanh."

 

Tào Nham sửng sốt, quay qua quay lại nhìn, chỗ nào đâu? Cậu ta không trông thấy, chỉ nghe thấy một cô gái đang khẽ nói muốn người ta bồi thường điện thoại di động, có vẻ không bỏ qua, bên cạnh có người nói: "Tôi nhìn thấy tự cô cố đi lên, có phải dàn cảnh va chạm không đây."

 

Chậc chậc, gần đây phương thức dàn cảnh va chạm càng ngày càng nhiều rồi.

 

Tưởng Xuyên đứng yên bất động, cằm dưới siết chặt lại, ánh mắt nhìn bên kia chăm chú, Tào Nham thấy thế hỏi: "Có cần tìm người đi qua giúp đỡ không?"

 

Bên kia Lữ An mở miệng: "Cô à, nơi này không có máy ghi hình, có điều nếu cô cảm thấy mình đúng chúng ta có thể báo cảnh sát, nếu cảnh sát phán quyết là chúng tôi sai, di động này chúng tôi bồi thường."

 

Tưởng Xuyên chậm rãi thu lại ánh mắt, xoay người đi về phía trước, "Không cần."

 

Có Lữ An, Tần Đường sẽ không bị người ta khi dễ.

 

Tào Nham liếm mép không nói gì nữa.

 

Ở phía sau -------

 

Cô gái kia vừa nghe nói báo cảnh sát đã có chút luống cuống, di động của cô ta kỳ thật đã rơi vỡ từ lâu, bạn bè xúi giục ra chiêu xấu, tìm người có tiền dàn cảnh va chạm, bọn họ đã làm được mấy lần, lần nào cũng thành công, cho dù không bồi thường được năm nghìn, một hai ngàn vẫn có được.

 

Vừa thấy Tần Đường chính là bạch phú mỹ, làm thịt loại người này cực tốt, không nghĩ tới đó lại là một người cứng rắn.

 

Đã vậy bên cạnh là Lữ An, thân hình cao lớn cường tráng, bọn họ ba nam hai nữ, cũng không chiếm được gì rồi, nhưng lại không cam tâm, giằng co, nước mắt trực trào ra.

 

Tần Đường lấy di động ra không nói tiếng nào.

 

Trong đó có một người đàn ông dáng cao, nhìn thấy cô gọi điện thoại báo cảnh sát, lập tức đè lại tay cô, có chút phiền muộn: "Bỏ đi bỏ đi, coi như hôm nay chúng tôi xui xẻo, đi thôi." Anh ta vừa đi, mấy người khác liền đi theo.

 

Cả quá trình Tần Đường lạnh mặt.

 

Mấy người kia đi đến là nhanh, rất nhanh đã không thấy tăm hơi bóng dáng, Lữ An nở nụ cười, nói với đám đông vây quanh: "Dàn cảnh va chạm phương thức mới, mọi người phải cẩn thận đấy."

 

Lữ An đón lấy cái túi trong tay Tần Đường: "Không sao chứ?"

 

"Không sao đi thôi."

 

Hai người trở lại chỗ ngồi, đồ ăn đặt đã đưa lên, A Khởi và Tiểu Bạch đang trò chuyện rôm rả, mắng mỏ mấy người kia, Tần Đường không biểu lộ gì, Lữ An cười cười, "Được rồi, mau mau ăn đi rồi còn sớm về nghỉ ngơi nữa, ngày mai phải dậy sớm."

 

Tiểu Bạch: "Ừm."

 

...

Trên đường về, Tần Đường luôn cảm thấy có chút không đúng, cô quay đầu nhìn mấy lần không nhìn thấy gì cả.

 

Tần Sâm đi theo sau cô, nấp trong ngõ nhỏ mờ tối đối diện với nhà nghỉ, nhìn cô đi vào trong, tựa người lên tường, chăm chú nhìn phía đối diện, qua một lúc mới lấy ra bao thuốc lá.

 

Tần Đường trở về trên lầu, đứng ở cửa sổ nhìn phía dưới lầu, ánh mắt dừng lại cái bóng lờ mờ đầu ngõ, mũi giày leo núi màu đen, quần màu đen, ngón tay thon dài rủ xuống, búng ngón tay, đốm lửa kia thoáng lay động, nhịp tim cô bỗng nhiên tăng nhanh.

 

Tàn thuốc cháy hết, bóng đen quay người.

 

Trái tim Tần Đường như bị bóp chặt, có thứ gì đó cơ hồ phá kén mà ra, cắn mạnh môi dưới, mãnh liệt xoay người.

 

Tần Đường chạy nhanh ra cửa lớn nhà nghỉ, lao tới đầu ngõ.

 

Đã không còn bóng người.

 

Bờ vai cô chùng xuống, ánh mắt có chút chua xót, dáo dác nhìn xung quanh, bước chân không ngừng đi về phía trước.

 

Đi đến chỗ ngoặt, thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

 

Tần Đường lao mạnh tới, khoảnh khắc đó Tưởng Xuyên quay đầu lại, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, thì cô đã lao vào trong ngực anh, anh hơi sững sờ, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh chóng đón lấy người, ôm chặt lấy.

 

Sức lực anh mạnh mẽ, Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc, cơ thể run nhè nhẹ, ngón tay bám chặt lưng anh.

 

Cô ngẩng đầu, Tưởng Xuyên lập tức cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, đầu lưỡi xông thẳng vào, dùng hết sức quấn lấy đầu lưỡi mút, anh giống như muốn nuốt chửng cô, cơ thể Tần Đường tựa như nhũn ra, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở, dần không chống cự nổi nữa.

 

Hồi lâu Tưởng Xuyên buông cô ra, ánh mắt đen láy cúi đầu nhìn cô.

 

Đôi mắt Tần Đường ướt át, môi đỏ lên, ánh mắt mềm mại nhìn thẳng, bỗng dưng cười với anh.

 

Tưởng Xuyên liếm liếm khóe môi, lại cúi đầu hôn mạnh một cái, cũng cười.

 

Nhất thời, hai người vẫn chưa nói chuyện.

 

Tưởng Xuyên dâng lên luồng kích thích, Tần Đường hiểu, cô đong đưa eo mông, kiễng mũi chân.

 

Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, đè xuống cơn kích động kia, giữ chặt cô, khàn giọng: "Đừng nhúc nhích."

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 204
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.