Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 206

Trước lúc xuất phát, Tưởng Xuyên đã kêu người đi thăm dò, còn chưa đến nơi, đã nhận được điện thoại.

 

"Anh Tưởng, khe núi lớn bên này, các anh nhanh nhanh lên, không thì không kịp đâu."

 

Tưởng Xuyên ngồi thẳng lên, "Tình hình hiện giờ thế nào?"

 

"Trước đó em có nghe thấy tiếng súng, bên đó có thuyền."

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống: "Cậu giúp tôi theo sát vào, tôi lập tức qua đó."

 

Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên liền gọi điện thoại cho Tào Thịnh.

 

Tào Nham rất hưng phấn: "Tìm thấy rồi hả?"

 

Tưởng Xuyên: "Nếu không có gì sai, thì chính là rồi."

 

Tào Nham liếc nhìn Tần Đường qua kính chiếu hậu, Tần Đường nắm chặt tay Tưởng Xuyên, "Em đi cùng anh, em sẽ tìm chỗ ẩn nấp, sẽ không liên lụy các anh."

 

Tưởng Xuyên hoàn toàn bác bỏ: "Không được."

 

Tào Nham nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta không có thời gian trì hoãn nữa."

 

Tần Đường xoay người, nhìn thẳng vào Tưởng Xuyên, "Em không nghĩ liên lụy anh, đi thôi."

 

Cho dù có bất hạnh.

 

Đó cũng là lựa chọn của cô.

 

Cô không muốn tách ra khỏi anh, nhất là vào giờ khắc này.

 

Tào Nham nhìn lướt qua, rất nhanh liền đến phân nhánh giao lộ, cậu ta cắn răng một cái, lấy xe vọt vào giao lộ.

 

Đã không còn đường lui.

 

Đêm, sâu thẳm hơn cả sắc mực.

 

Hắc ám hơn cả trời đêm chính là giao dịch đen, Khương Khôn nhìn chằm chằm Triệu Kiền Hòa, nói với Phàn Dịch: "Không phải anh nói nó chết rồi sao? Tôi cho là anh nói chuyện luôn luôn giữ lời."

 

Triệu Kiền Hòa cười lạnh, khinh thường nhìn Khương Khôn, "Ông chủ Khương, hiện giờ cảnh sát đều đang bắt anh, chúng tôi mạo hiểm cứu anh như vậy, anh nói nhảm nhiều thế đấy."

 

Phàn Dịch cười: "Qua đêm nay đi, mọi người đều là người trên một chiếc thuyền, còn chưa tới thời khắc cần thiết, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt."

 

Nét mặt Khương Khôn lạnh như băng, sau vài giây, giễu cợt lên tiếng: "Anh nói đúng."

 

Giây tiếp theo, rút súng, nhanh chóng chĩa vào ngực Triệu Kiền Hòa "đoàng" một phát súng, hai mắt Triệu Kiền Hòa trợn trừng, không dám tin nhìn hắn ta, rồi cúi đầu nhìn máu tuôn trào trên ngực mình, thân thể không chống đỡ được nữa, quỳ rạp xuống đất, đầu gục xuống vô lực.

 

Triệu Phong đi tới thăm dò hơi thở, lắc đầu với Khương Khôn.

 

Khương Khôn cười thổi thổi nòng súng, "Nhiều năm không dùng súng, kỹ thuật bắn vẫn xem là chuẩn."

 

Tiếng súng vang lên sắc mặt Phàn Dịch hơi trầm lại, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói :"Đây coi như là tôi đưa cậu lễ gặp mặt."

 

"Cảm ơn." Khương Khôn hừ lạnh.

 

"Tiền đâu?"

 

Khương Khôn đi tới trước, "Anh đưa người theo tôi đi lấy."

 

Phàn Dịch cười ra tiếng, "Cậu xác định cảnh sát không tìm thấy chỗ này?"

 

Khương Khôn không hề sợ hãi: "Tìm thấy, nhưng không phải đêm nay."

 

hắn ta luôn cẩn thận, mấy năm trước đã nghĩ xong đâu đó đường lui, cảnh sát sao? đã đi điểm khác từ lâu rồi, đến lúc bọn họ tìm được chỗ này, hắn ta đã trốn xa rồi.

 

Ngôi chùa.

 

Dưới hầm ngầm, sau khi đi qua tầng tầm cơ quan, cuối cùng cũng đã mở ra.

 

Phàn Dịch nhìn chằm chằm đống thùng chất rất cao kia, ánh mắt sáng lên, lập tức ra hiệu cho bọn thủ hạ, "Đi xem một chút."

 

Thùng được mở ra, tiền mặt, vàng, đồ cổ.

 

Ánh mắt mọi người đều tỏa sáng, ai có thể nghĩ tới Khương Khôn vậy mà ẩn giấu nhiều tiền như vậy.

 

Đây quả thực là núi vàng núi bạc đấy!

 

Khương Khôn nhìn Phàn Dịch, không biến sắc nói: "Thành ý của tôi thế nào? Giết một Triệu Kiền Hòa cũng không quá đáng chứ hả."

 

Phàn Dịch cười: "Đừng nói một tên Triệu Kiền Hòa, dù cho một trăm tên, cũng tùy cậu xử trí."

 

Phàn Dịch phân phó: "Đừng lề mề nữa, mau mau dọn sạch cho tôi."

 

Triệu Phong bước qua đống thùng chồng chất, ra khỏi hầm ngầm, ánh mắt trầm xuống.

 

...

Tưởng Xuyên kêu Tào Nham dừng xe ở vách đá bên mạn sườn núi, nơi này rừng núi bao quanh, những cây thông cao chót vót, xuống chút nữa là một con dốc với đường xuống gồ ghề, đi phía trước một chút, thì nhìn thấy Hoàng Hà bên dưới, xuôi dòng chảy trong thung lũng sâu.

 

Tưởng Xuyên cho Tần Đường một cái ôm ngắn ngủi, thanh âm rất thấp: "Ở đây chờ anh."

 

Ánh mắt Tần Đường ửng đỏ, cắn môi không nói gì, sợ anh phân tâm, chỉ gật đầu với anh.

 

Tưởng Xuyên nhìn cô, nhanh chóng xoay người.

 

Mấy người biết mất trong núi rừng.

 

Tần Đường đứng trên vách đá, gió đêm đìu hiu, cơ thể cô khẽ run lên, ôm chặt máy ảnh.

 

Tưởng Xuyên và Tào Nham di đến ven sông Hoàng Hà, đang men theo con đường phía trước, đột nhiên mấy tiếng "Đoàng", hai người cùng biến sắc mặt, vội vã đi lên phía trước.

 

"Lão đại! Có kẻ xâm nhập!"

 

"Chết chưa?"

 

"Chết rồi."

 

Phàn Dịch nhìn Khương Khôn: "Cậu mẹ nó không phải nói nơi này rất an toàn sao? Thế nào lại có người?!"

 

Khương Khôn cũng không thể ngờ có người tìm được nơi này, bọn chúng chọn hành động ban đêm, không sơ hở tí nào mới đúng, hiếm có hắn luống cuống vài giây, rồi bình tĩnh lại ngay: "Cũng có thể chỉ là thôn dân gần đây."

 

"Mau chóng dọn đồ! Rút lui!" Phàn Dịch hét to.

 

ẩn náu trong núi rừng Tưởng Xuyên và Tào Nham liếc nhìn nhau, Tưởng Xuyên nói với người phía sau: "Các cậu cẩn thận một chút, không được để lộ."

 

Tưởng Xuyên siết chặt nắm đấm, ánh mắt như có máu: "Tôi qua đó xem thế nào."

 

Tào Nham cắn răng, đi theo sau Tưởng Xuyên.

 

Bọn họ tìm thấy thi thể kia, Tưởng Xuyên lật thi thể lại, nhíu mày, đồng thời thở nhẹ ra, "Không phải người tôi tìm."

 

Lại thăm dò, "Tắt thở rồi."

 

Những kẻ kia đang chuyển đồ.

 

"Qua đó xem thế nào."

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 206
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.