Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 207

Phàn Dịch: "Đường thủy không còn kịp nữa rồi, kêu người lái xe tới đây, tránh trước một chút."

 

Khương Khôn: "Không được, đường lộ càng nguy hiểm."

 

Phàn Dịch mắng lớn: "Giờ không thể tùy theo cậu! Trì hoãn nữa, toàn bộ phải chết ở đây! Lão tử tự có sắp xếp."

 

Tất cả mọi người chuyển đồ lên trên.

 

Tưởng Xuyên nhìn theo phương hướng của bọn chúng, tim đột nhiên nhảy lên, Tần Đường đang ở trên đó!

 

Anh vội vã chạy về phía trước, Tào Nham đè anh lại: "Anh làm gì đấy hả!"

 

Như thế, rất dễ dàng bại lộ.

 

Hàm dưới Tưởng Xuyên kéo căng đến cực hạn, "Cô ấy đang ở trên đó."

 

Tào Nham thoáng biến sắc, buông lỏng tay, "Tôi đi với anh."

 

Tần Đường an tĩnh ngồi trên xe, tia sáng được chiếu rọi từ phía sau, cô xoay người nhìn, vội vã xuống xe, tìm nơi ẩn núp.

 

Phía sau một chiếc xe dừng lại.

 

"Báo cho lão đại, xe chúng ta tới rồi, kêu họ nhanh lên."

 

"Xe này của ai vậy? không phải của Khương Khôn chứ?"

 

"Đi xem xem."

 

Không phải cảnh sát!

 

Tần Đường cực kỳ hoảng sợ, chạy trốn thật nhanh, chạy được một nửa, nghe thấy phía trước có âm thanh, mặt cô trắng bệch cấp tốc trốn vào ven rừng bên trái, nấp sau một tảng đá, thở dốc kịch liệt.

 

Chờ động tĩnh phía sau nhỏ đi, Tần Đường ôm máy ảnh cẩn thận dò dẫm dịch chuyển về phía trước.

 

Phía trước, thình lình tỏa ra hai bóng người.

 

Tần Đường buông máy ảnh ra, tay mò tìm lung tung trên mặt đất, sờ được một hòn đá, hai tay cô nắm chặt hòn đá, trốn ra đằng sau, cơ thể run lên bần bật.

 

Tới giờ khắc này rồi, cô mới cảm thấy được nỗi sợ hãi.

 

Cô sợ lắm rồi.

 

Tưởng Xuyên biết Tần Đường có chút khôn vặt, tâm tư vẫn đang cùng quẫn, anh nhất định phải đến trước một bước so với đám người kia, tốc độ anh cực nhanh, Tào Nham suýt nữa theo không kịp, Tưởng Xuyên nhìn chăm chú phía trước, súng nắm trong tay.

 

Tần Đường nín thở, chờ tiếng bước chân tới gần, lập tức giơ hòn đá lên cao cao, sẽđập xuống luôn.

 

Tưởng Xuyên thoáng nhìn thấy đoạn cánh tay tuyết trắng kia, ánh mắt vui mừng, nhanh chóng chụp lại tay cô, hòn đá trên tay cô rơi xuống, va trúng đầu gối anh, anhhơi đau một chút, vội vã ôm lấy người, hơi thở gấp gáp.

 

Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc của anh, cả người ngây ngẩn, Tưởng Xuyên dán sát lỗ tai cô, giọng nói kìm chế: "Đường Đường."

 

Cảm xúc căng thẳng của Tần Đường trong nháy mắt tan rã, hốc mắt đỏ lên, ôm lấy anh, nhỏ giọng khẩn thiết nói cho anh: "Trên đó rất nhiều người, nhiều xe, không biết bọn chúng vận chuyển cái gì."

 

Tưởng Xuyên sờ mặt cô, "Anh biết, giờ em đi theo anh."

 

Tần Đường gật đầu: "Vâng."

 

"Trên xe có còng tay!"

 

một âm thanh loáng thoáng truyền đến, Tưởng Xuyên và TÀo Nham nhìn nhau, cùng biến sắc mặt, "Đi!"

 

"Mấy giờ rồi?"

 

"Hơn bốn giờ sáng."

 

Còn phải hơn một tiếng nữa, người của Tào Thịnh mới tới, phải nghĩ cách ngăn chặn bọn chúng.

 

Ba người trốn trốn tránh tránh đi lên phía trước.

 

Dọc đường đi Tưởng Xuyên đều quan sát, chỗ nào có thể giấu người anh muốn giấu Tần Đường đi.

 

Tần Đường tỉnh táo lạ thường, không ngừng bước chân, đi theo anh.

 

Tào Nham đứng lại, nương chỗ cao, nhìn về phía trước: "Bọn chúng vận chuyển đồ từ trong ngôi chùa ra."

 

Tưởng Xuyên: "Qua đó xem thế nào."

 

Mới vừa đi một đoạn.

 

"Đoàng đoàng đoàng..."

 

Tiếng súng liên tiếp phá vỡ hoàn toàn cảnh đêm tĩnh mịch.

 

"Có kẻ xâm nhập!"

 

Trong nháy mắt tay Tưởng Xuyên siết chặt, nắm đến Tần Đường thấy đau, cô ôm cánh tay anh: "Em không sợ."

 

Tần Đường biết, lúc này khẳng định anh vô cùng hối hận, hối hận vì đã đưa cô tới đây, anh sợ mình không che chở được cô.

 

Cô cũng biết.

 

"Em không sợ."

 

Cô vừa lặp lại một lần nữa.

 

"Cũng không hối hận."

 

Lần đầu tiên anh phủ trên người cô, kêu cô đừng hối hận, cô nói không hối hận.

 

Giờ khắc này cũng vậy, bất luận kết cục thế nào, cô cũng không hối hận.

 

***

Cả núi rừng không còn yên ả nữa.

 

Tất cả đều đã rút súng ra, thận trọng đối phó tình huống, Phàn Dịch và Khương Khôn còn đang ở cửa tầng hầm, Phàn Dịch lạnh giọng: "Rút!"

 

Thuộc hạ hỏi: ",Đồ kia thì sao? Vẫn còn một nửa."

 

Phàn Dịch giận dữ: "Tiền quan trọng hay mạng quan trọng! Chạy mau đi."

 

Không kịp nữa rồi.

 

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, mấy tên quỳ sụp xuống đất, ầm vang một tiếng, ngọn lửa vọt lên cao.

 

Tưởng Xuyên che lỗ tai Tần Đường lại.

 

Tào Nham nhìn đoạn đường phía trước bị nổ phá hủy, nở nụ cười.

 

Phàn Dịch mang theo súng ngắn, Tưởng Xuyên và Tào Nham vừa rồi đoạt được, không ngờ lại có đất dụng võ.

 

( Raw chỗ này khó hiểu quá 樊奕带了手枪, 蒋川跟曹岩刚才抢了过来, 没想到派上了用场)

 

Bụi đất đầy trời, Khương Khôn bò từ dưới đất lên, nhìn về phìa Triệu Phong: "Đi xem thế nào."

 

Triệu Phong xách súng theo, mang theo mười tên thuộc hạ, chậm rãi đi ra ngoài.

 

Sắc mặt Phàn Dịch đen triệt để, nổi giận đùng đùng nhìn Khương Khôn, "Cậu mẹ nó đã dẫn cái gì đến hả?"

 

Sắc mặt Khương Khôn trầm tĩnh, ánh mắt lại tối đen dị thường, "Giờ không phải là lúc cãi cọ, anh nói xem, chúng ta hiện giờ là kiến trên một thuyền, sống chết đều buộc cùng một chỗ,người của tôi không còn nhiều bằng anh, lần này, còn phải dựa vào anh, chuyện tiền bạc, tôi vẫn còn, lần sau gộp lại tặng anh."

 

Ai biết có còn mạng để ra ngoài tiêu tiền này hay không ?

 

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 207
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.