Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 209

Đáy sông, sắc mặt Tần Đường ngày càng trắng, uống mấy ngụm nước, Tưởng Xuyên nắm cằm cô, hôn lên môi cô, cho cô không khí.

 

"Đoàng --------" Nước sông bắn lên tung tóe.

 

Cơ thể Tần Đường run rẩy, hai tay hai chân Tưởng Xuyên giữ chặt cô hết mức, bờ môi hung mãnh phủ kín môi cô.

 

Trên mặt nước liên tiếp nổ ra vài tiếng súng.

 

Đã yên lặng.

 

Tưởng Xuyên ôm Tần Đường trồi lên mặt nước, gương mặt và môi Tần Đường trắng bệch, đổ ập vào vai anh, hai người thở dốc kịch liệt, hít thở từng hơi từng hơi không khí.

 

Một lúc lâu,m Tưởng Xuyên kề sát trán cô, nắm cằm cô: "Vẫn ổn chứ?"

 

Tần Đường có chút suy yếu, gật đầu: "Ừm."

 

Tưởng Xuyên ôm cô xoay người, nhìn dòng sông trước mặt.

 

Cân nhắc một hồi, anh nhìn cô: "Có thể bơi được bao xa?"

 

Tần Đường bơi lội rất lợi hại, nhưng thể lực hiện giờ, cô không biết.

 

Tưởng Xuyên nói: "Anh đưa em đến bờ sông bên kia."

 

Tần Đường cắn môi, khôi phục tia huyết sắc, "Vâng."

 

Hoàng Hà cuồn cuộn, kéo dài mênh mông.

 

Trời thu tháng mười, nước sông lạnh buốt, cơ thể Tần Đường co rúm lại, tay chân dần trở nên cứng ngắc, Tưởng Xuyên bảo hộ phía sau cô .

 

Hai người họ giống như hai con cá dạo chơi trong dòng nước Hoàng Hà.

 

Chân trời xám trắng.

 

một rặng mây đỏ nhô lên phía chân trời, không lâu sau, mặt trời sẽ mọc.

 

Tần Đường liều chết chống chọi, còn cách một phần ba nữa, gương mặt nhăn nhúm thống khổ, cả người chìm xuống, thể lực chống đỡ hết nổi.

 

Tưởng Xuyên lặn xuống nước, vớt cô lên, thở hổn hển nói: "Ôm chặt anh, được chứ?"

 

Sắc mặt Tần Đường tái nhợt như tuyết, tựa như bản năng tay bám víu lấy anh, suy yếu đáp: "Được."

 

Bờ sông bên kia, thi thoảng có tiếng súng.

 

Tần Đường mang theo Tần Đường bò lên trên bờ, đặt Tần Đường nằm thẳng, chống hai bên người cô, cúi đầu nhìn cô, nước từ trên trán, tóc và cằm nhỏ xuống người cô, anh lău mặt một cái, cởi quần áo trên người, vắt khô, lau mặt cho cô.

 

Tần Đường thở dốc yếu ớt, mở mắt ra nhìn anh.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu, môi lên môi cô, cho đến khi môi cô khôi phục chút huyết sắc mới buông ra.

 

Tần Đường ngọ nguậy ngồi dậy, nhìn anh chăm chú, tay sờ đến bả vai anh, vết thương đã ngâm nước đến nhìn không ra máu, chỉ để lại một lỗ máu, "Đau không?"

 

Tưởng Xuyên cầm tay cô: "Đau, nhưng không sao, viên đạn cắm không sâu."

 

Anh ôm lấy cô, đặt giữa hai chân, vén vén tóc trước trán cô.

 

Toàn thân hai người đều là nước, Tưởng Xuyên ôm ôm cô.

 

"Hãy nghe anh nói."

 

Tần Đường ngồi quỳ trước mặt anh, ánh mắt ướt át, "Ừm."

 

Tưởng Xuyên chỉ vào con đường núi kia, "Đi lên trên, lại dọc theo con đường này sẽ đi vào trong thôn phía trước, xin người dân trong thôn giúp đỡ, nhờ họ đưa em đến thị trấn, ở đó chờ anh."

 

Một cơn gió thổi qua.

 

Cơ thể Tần Đường run rẩy, nước mắt không cầm được thi nhau chảy xuống, "Anh sẽ trở về, đúng không?"

 

"Đúng, anh nhất định trở về."

 

"Đừng khóc." Anh lau nước mắt cho cô, hai tay bưng lấy khuôn mặt cô, hôn lên mắt cô, "Trở về cùng em sinh hai đứa con."

 

Tần Đường cắn môi, nước mắt không kiềm chế được, ngoan ngoãn gật đầu, "Được, một trai một gái."

 

Tưởng Xuyên kéo cô đứng dậy, nhìn cô thăm thẳm, lại cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, rất nhẹ nhàng.

 

Anh buông cô ra, đẩy cô đi về phía trước: "Đi."

 

Tần Đường quay đầu lại, trong mắt ngập nước, không chịu di chuyển.

 

Hốc mắt Tưởng Xuyên cũng ẩm ướt, cổ họng anh tắc nghẹn, quay qua nhìn, nhìn côlần nữa, đã khôi phục như cũ, khóe miệng cong lên: "Nghe lời nào, đi phía trước đi, không đường quay đầu lại."

 

Tần Đường ôm máy ảnh và súng, quay đầu lại, từng bước đi về phía trước.

 

Cô không dám quay đầu lại.

 

"Bùm" một tiếng.

 

Cô biết Tưởng Xuyên đã nhảy xuống sông Hoàng Hà, cô biết anh sẽ trở về.

 

Tần Đường đi rất chậm, bò lên triền núi, cầm trong tay một nhánh cây, chân mới vừa ổn định, phía sau vang lên một tiếng súng, chìm trong dòng nước.

 

Sắc mặt cô biến đổi, hoảng loạn lập tức quay đầu lại.

 

Thấy xa xa một khoảng nước sông Hòang Hà nhuộm màu máu.

 

Trong dòng sông Hoàng Hà không có bóng người.

 

Trên bờ đứng ba người.

 

Sắc mặt Tần Đường tái nhợt, trong nháy mắt trái tim đã chết.

 

Tiếng súng không ngừng vang lên.

 

Từ trên sườn núi cô chạy như điên xuống, chật vật ngã xuống, lại bất chấp bò lên, chạy về phía trước.

 

Cô lao tới bờ sông.

 

Thình lình dưới dòng sông nhô lên một cái đầu, cô sững sờ.

 

Chớp mắt tiếp theo, Tưởng Xuyên nổ mấy phát súng liên tiếp, ba tên kia đổ nhào xuống sông, máu nhuộm đỏ nước sông Hoàng Hà.

 

Tần Đường không phân rõ được đó là máu ai.

 

Tưởng Xuyên bò lên bờ, nhìn về phía đối diện, trái tim Tần Đường đã sống trở lại, côgạt nước mắt, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ anh, đáng tiếc khoảng cách có hơi xa, cô nhìn không rõ, nhưng cô biết anh đang chăm chú xem ý cô.

 

Tần Đường cắn môi, đi về phía trước.

 

Lần này, không quay đầu lại.

 

Cô leo lên triền núi, trời vừa sáng.

 

Ngôi chùa xa xa truyền đến tiếng chuông, thanh bình, an tĩnh, tốt lành.

 

Tần Đường dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn ánh rạng đông phía chân trời, khuôn mặt trầm tĩnh, vô cùng thành kính mà cầu nguyện:

 

Phật tổ à, nếu ngài nghe thấy.

 

Xin ngài, nhất định phù hộ anh ấy.

 

Phù hộ tất cả chiến sĩ mang trọng trách trên vai.

 

Che chở cho họ cả đời bình an.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 209
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.