Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 211

Tần Đường tựa như nhìn thấu cái gì, sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên, giây tiếp theo giống như đã phát điên, đi tìm từng chiếc xe một, cô hét to tên anh: "Tưởng Xuyên!"

 

"Tưởng Xuyên!"

 

"Tưởng Xuyên!"

 

Tào Thịnh kéo cô lại: "Cậu ấy không ở đây."

 

Gương mặt Tần Đường ngập nước mắt, thanh âm bi thương, quay đầu lại gào lên: "Vậy anh ấy ở đâu! Tôi muốn đi tìm anh ấy!"

 

Tào Thịnh đè cô lại, ánh mắt cũng đỏ lên, "Cậu ấy và đồng đội thương thế nguy cấp đã được đưa lên máy bay trực thăng, hiện đang cấp cứu, tình hình... vẫn chưa rõ lắm."

 

"Chưa rõ lắm..." Ánh mắt cô dại ra, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nói lẩm bẩm, "Khhông rõ lắm là ý gì?"

 

"Ý anh là... anh ấy sẽ chết sao?"

 

"Anh ấy sẽ chết sao..."

 

Tào Thịnh có chút không đành lòng, đè vai cô lại: "Sẽ không đâu, cậu ấy rất kiên cường, nhất định có thể chống đỡ được."

 

Tần Đường ngẩng đầu lau nước mắt nhìn anh vô cùng ngây dại, lời cô nói ra giống như cam đoan với chính mình: "Đúng, anh ấy kiên cường lắm, coi bói đã nói anh ấy mạng lớn, anh ấy sẽ cùng tôi sinh hai đứa con."

 

Cổ họng Tào Thịnh tắc nghẽn.

 

Tần Đường đã đi tới, kéo cửa xe ra, "Tôi đi với các anh, anh đưa tôi đi thăm anh ấy."

 

...

Thị xã Tây An.

 

Tần Đường ngồi xổm ở cửa phòng cấp cứu, co mình lại thành một khối, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc đèn kia.

 

Đã qua một ngày một đêm.

 

Tần Đường gần như không ăn gì, chỉ uống nước, một mực trông coi, ai khuyên cũng vô dụng.

 

Không biết là ai thông báo cho cha mẹ cô biết, chiều cùng ngày, Tần Sâm và Cảnh Tâm đã chạy tới, hai người họ trông thấy con gái co thành một cục, hết sức đau lòng, Cảnh Tâm đi tới ôm lấy cô, yêu thương gọi cô: "An An..."

 

Tất cả mọi chuyện hai người họ cũng đều đã biết.

 

Tần Đường ngẩng đầu, tầm mắt dần thu lại: "Mẹ..."

 

Còn chưa kịp nói gì, đèn phòng cấp cứu đã tắt.

 

Tần Đường lảo đảo đứng dậy và lao tới, bác sĩ đi ra, cô nhìn nét mặt mệt mỏi của họ, ngay cả hỏi cũng không dám mở miệng, mãi đến khi bác sĩ nhẹ thở ra nói: "Người đã cứu được, có điều mất máu nhiều quá, rồi vết thương ở chỗ hiểm..."

 

Tần Đường cắn môi, không rên một tiếng.

 

Bác sĩ nói tiếp: "Bốn mươi tám tiếng, nếu chịu đựng được, người sẽ ổn thôi, không chịu được..."

 

Nói đến đây, phần sau bác sĩ không nói tiếp nữa.

 

...

Tần Đường đã ở bệnh viện trông coi hai ngày, trong lúc đó, Tào Nham từ phòng chăm sóc đặc biệt được chuyển ra phòng bệnh thường.

 

Triệu Phong hy sinh vì nhiệm vụ.

 

Tưởng Xuyên đã vượt qua bốn mươi tám giờ đồng hồ, người vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói nguyên nhân mất máu quá nhiều, Tần Đường thì vẫn luôn trông coi.

 

Tần Sâm và Cảnh Tâm vẫn chưa đi, hiện giờ nhìn Tần Đường thế này, rất giống năm đó, lại không giống lắm, hai người họ lo lắng.

 

Từ trong phòng bệnh Tần Đường đi ra, nhìn cha mẹ: "Ba, mẹ."

 

Tần Sâm xoa xoa đầu cô, Cảnh Tâm ôm lấy bờ vai cô.

 

Tần Đường ngẩng đầu, nhìn hai người họ: "Con có lời muốn nói với ba mẹ."

 

"Nói đi."

 

Tần Đường hỏi: "Năm đó Tưởng Xuyên bị hủy bỏ cảnh tịch, ba mẹ có nhúng tay không ạ?"

 

Cảnh Tâm ngẩn người, nhìn Tần Sâm, lắc đầu: "Không có, mẹ và ba con không nhúng tay vào."

 

Chuyện năm đó, cha mẹ Chu Kỳ và cha mẹ Trần Kính Sinh tham gia vào.

 

Tần Đường mím môi, "Con biết mà, ba mẹ chắc chắn không nhúng tay vào." cô chỉ muốn xác nhận một chút.

 

Mọi chuyện trước kia toàn bộ buông xuống.

 

Đã qua hơn mười ngày.

 

Tần Đường kéo tay anh càm ràm: "Tóc anh mọc dài lắm rồi, nếu không tỉnh lại cắt tóc sẽ không đẹp nữa đâu đấy."

 

Mấy ngày này cô vẫn kéo anh nói chuyện, ngay cả cô cũng không biết, thì ra giữa hai người họ sao mà có nhiều chuyện để nói như vậy, giống như nói cả đời cũng không hết.

 

Tần Đường nhìn tóc anh thật sự dài ra không ít, muốn giúp anh sửa sang một chút, đi ra ngoài mua kéo.

 

Sau khi quay về thì kêu hộ lý hỗ trợ đỡ anh ngồi dậy, kê gối đầu sau lưng, cô ngồi quỳ trên giường.

 

Cô vỗ vỗ gáy anh, quơ kéo, đang chuẩn bị cắt, eo bỗng nhiên bị người ôm lấy.

 

Tần Đường cầm kéo, sửng sốt tại chỗ.

 

Tưởng Xuyên ôm lấy vòng eo cô, ấn người xuống, ánh mắt mềm mại nhìn cô chăm chú, nở nụ cười nhàn nhạt.

 

Tần Đường ngây ngẩn nhìn anh, Tưởng Xuyên kéo tay cô, áp lên khuôn mặt mình, râu ria đâm vào trong lòng bàn tay cô, Tần Đường mới có phản ứng, chớp một cái mắt đỏ lên, "Tưởng Xuyên..."

 

"Hửm?" Anh khàn khàn mở miệng, khóe miệng mang ý cười, "Sao trở nên thích khóc rồi?"

 

"Không có." Cô chối, hít hít cái mũi.

 

Tưởng Xuyên lau nước mắt cô, "Còn nói không có."

 

Tần Đường cọ cọ tay anh, toàn bộ nước mắt được lau bằng bàn tay khô ráo thô nhám của anh," "Sau này không khóc nữa."

 

"Vâng." Tưởng Xuyên ôm lấy cô.

 

Tần Đường không dám dán sát anh quá, trên người anh vẫn còn vết thương, sợ đè lên anh.

 

"Ba mẹ em đã tới thăm anh."

 

"Vậy ư? Cái bộ dạng này gặp họ, không tốt lắm nhỉ."

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 211
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.