Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 213

Trời rất lạnh, tuyết tích tụ lại rất dày.

 

Chạy được nửa đường, xe bị hỏng, Tưởng Xuyên thử sửa một chút, không sửa được.

 

Sắc trời đã tối, đêm đông đen kịt, lạnh không tưởng được.

 

Tưởng Xuyên gọi mấy cuộc điện thoại, chỗ này không thể có xe kéo, Tần Đường dùng khăn quàng cổ bao lấy chính mình, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, há miệng a ra một làn sương trắng, " Đêm nay chúng ta phải qua đêm ở chỗ này sao?"

 

Tưởng Xuyên nhíu mày: "Anh gọi một cuộc điện thoại nữa."

 

Tần Đường cầm tay anh cười nhạt: "Thôi đi, chúng ta tránh trong xe, cũng không lạnh lắm đâu."

 

Tưởng Xuyên nhìn cô: "Em chắc chứ?"

 

"Ừ đó."

 

Tưởng Xuyên nhìn cô, "Đói không?"

 

Vốn cho rằng đến thị trấn có thể đưa cô đi ăn bữa nóng hổi, không ngờ.

 

Tần Đường nói: "Trên xe có bánh quy."

 

Tưởng Xuyên mở thùng dự phòng ra, Tần Đường ngạc nhiên nhìn thấy một cái lẩu cồn, nửa bình nước, còn có mì đồ gia vị linh tinh, "Chúng ta nấu mì ăn."

 

Tần Đường hưng phấn ngồi xổm bên cạnh nhìn, "Sao lại có những thứ này?"

 

Tưởng Xuyên: "Tiểu Thành làm đó, đường núi không dễ đi, xe xảy ra vấn đề không phải lần một lần hai, cậu ta sợ bị đói, liền chuẩn bị đồ trên xe."

 

Mì nấu đã xong.

 

Ngoại trừ dầu muối, hai túi cải bẹ thì không có gì khác nữa.

 

Hai người ngồi trong xe, Tưởng Xuyên nhớ ra cái gì, lục lọi trong tủ vật lấy ra một cây lạp xưởng hun khói, là trước đó mua cho những đứa trẻ kia, Nguyệt Nguyệt lại đưa trả về một cây, anh dùng cây dao nhỏ cắt chân giò hun khói thành từng lát, toàn bộ thả vào trong bát Tần Đường.

 

Tần Đường lại cho anh một nửa, "Anh cũng ăn, bồi bổ."

 

Tưởng Xuyên nhướng mày: "Bổ cái gì?"

 

Tần Đường: "Trước đó anh bị thương nằm viện, bổ cơ thể."

 

Tưởng Xuyên lấn người qua, nói nhỏ bên tai cô: "Cơ thể anh tốt hay không, em rõ nhất mà."

 

"..."

 

Lỗ tai Tần Đường đỏ lên, đẩy anh ra, "Ăn nhanh lên."

 

Tưởng Xuyên cười ra tiếng, cúi xuống ăn mì.

 

Ăn mì xong hai người tựa lưng vào ghế xe, Tưởng Xuyên ôm người qua, thấp giọng hỏi: "Lạnh không?"

 

Tần Đường lắc đầu: "Không lạnh."

 

Tần Đường cắn vành tai cô, "Ban đêm sẽ lạnh, bầu trời quang đãng, ngày mai mặt trời sẽ lên."

 

Tần Đường rụt lại, giọng nói mềm mại: "Ừm."

 

Một lát sau.

 

"Không lạnh thật hả?"

 

"..."

 

Tần Đường ngửa đầu, hôn lên môi anh, "Không lạnh."

 

Răng môi quấn quít, hơi thở nóng bỏng trao nhau, Tưởng Xuyên ngậm lấy đầu lưỡi cô, tay lần mò vào trong áo lông của cô, cởi ra móc áo, nắm lấy một bên trắng nõn mềm mịn.

 

Tần Đường ngửa đầu, kéo khăn quàng cổ xuống, để anh hôn lên cổ cô.

 

Áo quần tuột nửa, cô dạng chân ngồi trên đùi anh, cao thấp lên xuống, mắt nhắm lại, bật ra tiếng rên khẽ, trong đêm mênh mông vô cùng yêu kiều.

 

Tưởng Xuyên không chịu được nhất chính là vẻ quyến rũ này của cô, di chuyển tay xuống phía dưới, sờ chỗ mềm mại kia.

 

"Ưm…" Tần Đường nhíu mày, "Đừng chạm..."

 

Giọng nói càng yêu kiều, động tác anh càng mạnh mẽ.

 

Tần Đường ôm anh, từng đợt co rút, hé hé mắt, nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, những con dốc phủ đầy tuyết trắng.

 

Cô ôm chặt anh.

 

Sáng hôm sau.

 

Ánh nắng ban mai.

 

Tưởng Xuyên nói không sai, hôm nay mặt trời đã lên rồi.

 

Tần Đường tỉnh lại, trên người phủ hai cái áo khoác, không biết Tưởng Xuyên đi đâu rồi.

 

Cô ngồi dậy, cơ thể hơi ê ẩm.

 

Tay Tần Đường lần vào trong áo, vòng ra sau lưng, cài lại móc áo ngực, sửa soạn bản thân đâu vào đó, ôm máy ảnh và áo khoác của anh xuống xe.

 

Cô đi về phía trước, đang định gọi anh.

 

"Chú Tưởng Xuyên, sao chú còn ở đây vậy?"

 

"A, không phải là chú chưa đi chứ?"

 

"Chú muốn đi trường học chúng cháu sao?"

 

...

Tần Đường nghe thấy Tưởng Xuyên cười nhẹ: "Chú đến xem các cháu có ngoan ngoãn đến trường hay không."

 

Cô đi tới, thuận theo đường núi bên kia trèo lên trên.

 

Đứng cách chỗ anh hơn mười mét, an tĩnh nhìn anh.

 

Nơi này là đoạn đường núi, bọn trẻ trong núi đi học đều đi qua chỗ này, Tưởng Xuyên đứng ở chỗ cao, kéo theo một đám trẻ con.

 

Tần Đường trông thấy sườn mặt anh tuấn của anh, cô nhìn đến mê muội.

 

Chờ những đứa trẻ kia đi xa, cô gọi một tiếng: "Tưởng Xuyên."

 

Tưởng Xuyên quay đầu lại.

 

Nắng sớm ở sau lưng anh, bao phủ nhẹ nhàng.

 

Tần Đường giờ máy ảnh lên.

 

Tưởng Xuyên bước nhanh về phía cô, "Chụp gì hả?"

 

"Anh."

 

Cô dừng một chút, "Và cả ánh rạng đông."

 

Cô chỉ mặt trời xa vời, "Anh có biết anh giống gì không?"

 

Tưởng Xuyên nhướng mày: "Mặt trời?"

 

"Ánh rạng đông."

 

Anh đến cùng rạng đông.

 

______HOÀN CHÍNH VĂN______

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 213
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.