Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 25

Không biết cô bé kia có làm sao không...

 

Còn có thể khóc to đến như vậy, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

 

Tiểu Bạch cũng bị dọa không nhẹ, kéo cô xuống: “Chúng ta cũng đi xem một chút đi.”

 

A Tây nghe vậy mới vội vàng hỏi: “Cô bé kia không sao chứ?”

 

Tiểu Bạch vừa kéo cô ta đi vừa nói: “Tớ không biết.”

 

Tấm gỗ kia quá nặng nên Tiểu Bạch còn chưa có cầm chắc A Tây đã buông tay nên mới rơi xuống như vậy.

 

A Tây cầm lấy tay Tiểu Bạch, nhìn cô nói: “Tiểu Bạch, lúc nãy lỗi không phải của một mình tớ...”

 

Tiểu Bạch ngẩn ra, giống như tới tận giây phút này mới nhìn rõ con người của A Tây.

 

Lúc này điều nên được ưu tiên hàng đầu không phải nên là tình hình của Nguyệt Nguyệt sao? Chứ không phải là lúc tranh cãi đây là lỗi của ai, trách nhiệm của ai.

 

Tiểu Bạch nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Ừ, tớ cũng có một phần trách nhiệm.”

 

Tưởng Xuyên nhìn miệng vết thương của Nguyệt Nguyệt, cũng không quá sâu.

 

Tần Đường che lại miệng vết thương “Đi nhanh lên.”

 

Tiểu Bạch chạy đến: “Anh Tưởng, em cũng muốn đi với hai người.”

 

Tưởng Xuyên lạnh mặt nhìn cô ta: “Không cần.”

 

Xe máy chạy nhanh trên đường núi, rời khỏi núi Dương Quyển, đi nhanh về phía trước.

 

Lúc Nguyệt Nguyệt ở bệnh viện huyện Giai khâu vết thương, Tưởng Xuyên gọi điện thoại cho Tiểu Thành, bảo cậu ta đến núi Dương Quyển giải quyết mọi chuyện: “Nhân tiện bảo với cha mẹ Nguyệt Nguyệt là bọn họ không cần lo lắng, cô bé không sao cả, mấy ngày nữa anh sẽ đưa cô bé về.”

 

“Vậy còn A Tây với Tiểu Bạch thì sao?”

 

Tưởng Xuyên lạnh giọng: “Bảo bọn họ từ đâu đến thì tự quay về chỗ đó đi...”

 

...

Lúc Tần Đường từ trong phòng bệnh ra thì thấy Tưởng Xuyên đang đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại. Nguyệt Nguyệt bị tiêm thuốc mê nên đã sớm ngủ mê man, hiện giờ bác sĩ vẫn còn đang ở trong phẫu thuật cho cô bé.

 

Cô đi tới.

 

Tưởng Xuyên cúp máy, quay người lại liền đụng phải ánh nhìn của cô, anh cúi đầu, nhìn xuống vết máu trong tay cô: “Cô còn chưa đi rửa tay sao?”

 

Tần Đường lúc này mới nhớ ra hơi động động ngón tay đã sớm đau đến tê cứng: “Bây giờ đi rửa đây.”

 

Nhưng cô vừa mới quay người đi thì liền bị người đằng sau nắm lấy cổ tay xoay lại, Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn ngón tay cô. Cả ngón trỏ và ngón áp út đều bị thương, nhất là ngón trỏ, bị định chọc phải thủng một lỗ to, vết máu đã sớm khô, cả ngón tay sưng phồng lên. Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực: “Bị thương sao không nói?”

 

Tần Đường rút tay lại giấu ra đằng sau: “Chỉ là vết thương nhỏ, vết thương ở trên đầu của Nguyệt Nguyệt mới nghiêm trọng.”

 

Tưởng Xuyên liếc nhìn cô, dắt tay cô đi về phía trước: “Đi tìm y tá xử lí vết thương đi.”

 

Y tá giúp Tần Đường xử lí vết thương, Tưởng Xuyên đứng dựa ở cửa nhìn vào, ánh mắt rơi trên bàn tay cô, trừ hai ngón tay bị thương nên vừa sưng vừa đỏ, các ngón tay còn lại đều thon dài, trắng nõn.

 

Lúc Tần Đường xử lý xong vết thương quay đầu lại nhìn thì Tưởng Xuyên đã sớm rời đi.

 

Quay về phòng bệnh của Nguyệt Nguyệt thì thấy Tưởng Xuyên đã sớm ở đó, đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường. Tần Đường đi tới: “Tôi muốn mang Nguyệt Nguyệt lên Du Lâm để kiểm tra lại, xem não có bị tổn thương không.”

 

Thiết bị y tế trong huyện đương nhiên không thể so với thành phố. Nguyệt Nguyệt mới 8, 9 tuổi, bị đụng mạnh như vậy, chỉ xử lí vết thương bên ngoài thôi là không được, chẳng may bị chấn động não, hoặc bên trong có máu tụ máu bầm gì đó thì sao? Sẽ để lại di chứng mất.

 

Nghe cô giải thích cặn kẽ, Tưởng Xuyên nhìn cô: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”

 

“Cũng không đến mức đó. Nhưng kiểm tra là cần thiết.”

 

Vốn dĩ Tưởng Xuyên muốn nói, trẻ con trên núi không có yếu ớt như vậy, trước đây anh cũng ngã chỗ nọ, đập chỗ kia không biết bao nhiêu lần, miệng vết thương so với vết thương này thì chỉ có hơn chứ không có kém... nhưng lời nói ra đến cửa miệng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô liền hiểu, lời nói của cô chỉ mang tính chất thông báo, không mang tính chất thương lượng nên chỉ nghiêng đầu qua một bên: “Tùy cô.”

 

Cô gái này đôi khi thật là cố chấp.

 

Vốn kế hoạch là tối nay sẽ trở lại Tây An, nhưng bây giờ thì khẳng định không thể quay về rồi.

 

Tiểu Thành và Từ Bằng ở lại núi Dương Quyển giải quyết mọi chuyện, cha mẹ Nguyệt Nguyệt thì cứ khăng khăng muốn lên thị trấn thăm con, Tiểu Thành khuyên cả nửa ngày bọn họ mới chịu ở lại, đợi đến hôm sau theo chân bọn Tiểu Thành lên huyện Giai tụ họp với Tưởng Xuyên.

 

Tiểu Bạch đi theo đằng sau Tiểu Thành, vẻ mặt bất an nhìn về phía Tưởng Xuyên.

 

Ngày hôm qua Tiểu Thành đã chuyển lời của Tưởng Xuyên cho bọn họ, là đến từ đâu thì trở lại chỗ đó.

 

Lúc mới đến đây quả thực cô muốn trở về, nhưng hiện tại đã đến tận đây, nhìn thấy bọn trẻ kia, cô liền thật lòng muốn ở lại, hy vọng kì nghỉ hè này có thể theo chân bọn họ. Tiểu Bạch nhìn Tưởng Xuyên, thấp giọng khẩn cầu:

 

“Anh Tưởng, có thể để bọn em tiếp tục ở lại không, chuyện này là bọn em sai, bọn em thật sự không cố ý... Tiền thuốc của Nguyệt Nguyệt, em sẽ chịu tất...”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.